Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 25

Cap - A

2024-12-01 21:59:09

Cả hai dừng chân trước một cửa hàng thời trang. Tuấn Hào quay đầu ra sau ngước mắt nhìn thì thấy bên trên cửa hàng có treo tấm bảng hiệu lớn “CỬA HÀNG THỜI TRANG DÀNH CHO MẸ VÀ BÉ MAMI”. Anh liếc nhanh vào bên trong cửa hàng rồi đột ngột kéo Khánh Băng đi tới vội vàng đẩy cửa bước vào. Bóng dáng của cả hai vừa khuất sau cánh cửa thì Hong Won Sub và vài nhân viên cận vệ cũng vừa chạy tới băng ngang qua cửa hàng.

Bên trong cửa hàng, Tuấn Hào đứng nép sát bức tường nghiêng người thập thò hướng mắt về phía tường kính nhìn ra bên ngoài thấy không có gì khác lạ. Anh thu hồi tầm mắt thở phào một cái, chậm rãi xoay người hướng vào trong. Bỗng dưng mắt anh mở to trợn tròn đầy kinh hách, chân bất giác bước lùi ra sau một bước vì trước mắt anh là gương mặt phóng đại của Khánh Băng. Cô nhìn anh, nở nụ cười bất thiện.

Anh ngạc nhiên khó hiểu, nghiêng đầu nhìn qua bờ vai cô quan sát xung quanh thì trợn mắt sửng sốt khi thấy khắp nơi trong cửa hàng trưng bày các mẫu đầm dành cho bà bầu đủ loại kiểu dáng và màu sắc treo trên giá, kệ, tủ.

Nữ nhân viên đứng một bên ở phía sau nhìn bọn họ, nhoẻn miệng cười tươi. Đột nhiên anh la toáng lên. Cô nhân viên tròn mắt kinh ngạc, đưa bàn tay lên che lấy miệng.

Khánh Băng nhìn Tuấn Hào đang đau đớn mặt mày nhăn nhó khom người xuống đưa tay ôm lấy cẳng chân co lên. Cô mắng anh bằng tiếng Hàn: “Biến thái! Điên khùng!”, cô hung hăng trừng anh một cái rồi tiến về phía cửa vươn tay đẩy cánh cửa bước ra ngoài. Anh xoay đầu nhìn theo cô, bên tai anh nghe thấy tiếng của cô nhân viên hỏi bằng tiếng Anh: “Quý khách đã chọn được mẫu nào chưa ạ?”

Tuấn Hào ngơ ra, lòng thầm mắng chính mình sau đó chậm rãi xoay đầu nhìn cô nhân viên, nở nụ cười vô cùng gượng gạo.

Lúc này, Khánh Băng tức giận, bỏ mặc Tuấn Hào ở lại cửa hàng một mực muốn nhanh chóng rời đi. Đi được một quãng đường thì trong lòng cô cảm thấy phân vân, bước chân bất giác chậm lại. Bên tai cô nghe tiếng của Tuấn Hào đứt quãng gọi với theo từ xa: “Dừng lại… dừng lại… tôi muốn giải thích.”

Khánh Băng cau mày, dừng lại, quay phắt ra sau thấy anh đang chạy tới.

Tuấn Hào dừng trước mặt cô, khom người, hai bàn tay chống đầu gối, thở dốc. Qua một lát thì anh ngẩng đầu khổ sở nhìn cô, toan mở miệng thì Khánh Băng cắt ngang dành nói trước: “Tôi không muốn nghe giải thích, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Lời đề nghị làm bạn bè gì đó, tôi nghĩ hãy xem như cơn gió trận mưa đi. Kết thúc!” Cô đưa hai ngón tay lên làm dấu “ok”.

Anh trố mắt nhìn Khánh Băng không thốt nên lời.

Khánh Băng bĩu môi, lườm anh một cái rồi xoay lưng bước đi tiếp.

Anh thở ra một hơi, nhìn cô rồi cất bước đuổi theo cô, nói nhanh: “Này… này…Con người cô sao lạ vậy? Phải cho người ta cơ hội giải thích rồi mới quyết định chứ.”

Khánh Băng cáu kỉnh mím môi im lặng, bước đi nhanh hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh bực bội đứng lại, đưa hai tay chống nạnh nhìn theo Khánh Băng, lẩm nhẩm: “Cái cô gái này… Đến dự báo thời tiết còn phải thua.” Anh lại tiếp tục cất bước đuổi theo cô.

Sau một hồi truy đuổi, hai người họ ngồi bên cạnh nhau trên bờ hồ con rùa. Mỗi người cầm một ổ bánh mì trên tay vừa ăn vừa trò chuyện.

“Lát cô về cửa hàng rồi sau đó làm gì nữa?”

“Sao tôi phải nói cho anh biết?”

Tuấn Hào nâng khuỷu tay huých nhẹ vào tay Khánh Băng, hỏi: “Chẳng phải bảo tôi cho cô ăn thì cô sẽ bỏ qua. Bây giờ định giở quẻ?”

Khánh Băng tỏ ra điềm nhiên như không: “Tôi nói là chuyện của tôi, anh tin là chuyện của anh. Dù gì giữa chúng ta cũng nên vạch ra ranh giới rõ ràng.”

Tuấn Hào ngừng nhai nuốt vội miếng bánh mì trong miệng rồi quay sang nhìn Khánh Băng: “Vì sao?”

Khánh Băng liếc anh, nói với vẻ thản nhiên: “Tôi không thích có quan hệ rườm rà với kẻ tỏ ra thần thần bí bí. Vẫn là nên đi hai con đường khác nhau.”

Tuấn Hào ngưng mắt nhìn Khánh Băng chằm chằm một lúc. Khánh Băng cũng thẳng tắp nhìn lại anh, đột nhiên mày cô cau lại, ánh mắt đầy vẻ tò mò, truy vấn: “Này! Rốt cuộc anh có từng lừa gạt tôi không? Hiện tại tôi không thể phân biệt nổi anh với kẻ lừa đảo khác nhau mấy phần.”

Tuấn Hào trợn mắt, thấp giọng mắng: “Cái cô này!”

****

Chợ đêm nhộn nhịp ồn ào, người người đông đúc chen lấn nhau. Các gian hàng trong chợ bày bán đủ loại mặt hàng, tiếng mời chào rôm rả…

Khánh Băng cầm tay của Tuấn Hào kéo đi vào hết gian hàng này ngắm nghía một lúc rồi sang gian hàng khác… Nhìn từ trên cao xuống bóng dáng hai người nhỏ bé lọt thỏm giữa khu chợ nhộn nhịp. Càng về đêm khu chợ càng náo nhiệt, ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc…

****

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trời cao lấp lánh tinh nguyệt như tô điểm chút ánh sáng trong màn đêm tĩnh mịch.

Tuấn Hào đưa Khánh Băng về đến trước cửa nhà.

Khánh Băng quay qua nhìn anh, thoải mái nói: “Được rồi, anh về đi! Tôi vào nhà đây.”

Tuấn Hào gật đầu: “Ừm, ngủ ngon!” Anh mỉm cười với cô rồi xoay lưng chậm rãi bước đi.

Khánh Băng nhìn theo anh trong giây lát rồi xoay người đi tới mở cửa cổng, ánh mắt cô thoáng chút thay đổi, trong lòng ưu tư trĩu nặng.

Trên ban công tầng 1, Linh Chi đứng khoanh tay, tựa người vào thành lan can, nhìn xuống bên dưới dõi theo thân ảnh Tuấn Hào đang rời đi một chút rồi lại chuyển qua nhìn Khánh Băng, lẩm nhẩm: “Con nhỏ này... xạo.” Vành môi cô cong lên một chút rồi cô lập tức quay người đi vào trong phòng.

Linh Chi đứng phía sau cánh cửa phòng tựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực. Trước mắt cô thấy cánh cửa phòng mở ra, Khánh Băng bước vào.

Khánh Băng ngạc nhiên khi thấy Linh Chi, nhoẻn miệng cười: “Sao cậu đứng ở đây?... chờ tớ hả?” Cô vươn tay ra sau khép cánh cửa lại.

Linh Chi híp mắt nhìn cô, cong môi cười gian.

Khánh Băng nhíu mày nghi hoặc, có chút đề phòng nhìn Linh Chi. Cô rũ mi bước ngang qua Linh Chi đi về phía giường.

Linh Chi nhìn theo sau cô, cất tiếng: “Nói! Rốt cuộc cậu với anh chàng cao kều đó đến đâu rồi?” Cô thấy Khánh Băng thả người nằm ngửa trên giường, giương mắt hướng lên trần nhà, giọng điệu ưu phiền đáp lại: “Đến đâu là đến đâu? Cậu đừng có suy diễn lung tung.”, cô thở dài một tiếng: “Tớ còn không biết anh ta là người như thế nào, làm gì và ở đâu. Cậu nghĩ tớ sẽ phát sinh mối quan hệ được chắc.”

Vẻ mặt Linh Chi nghi hoặc: “Thật ư?”

Khánh Băng suy tư một hồi, lần nữa buông tiếng thở dài, gật đầu rồi khẽ nhắm mắt lại, tuy không nói ra lời nhưng trong lòng đáp lại lời Linh Chi: “Đương nhiên là thế!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0