Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 26

Cap - A

2024-12-01 21:59:09

Trong cửa hàng thức ăn nhanh, nơi Khánh Băng ngày ngày làm việc thế nhưng hiện tại cô phải đứng cúi gằm mặt với vẻ mặt đầy hối lỗi trước bàn làm việc của cô quản lý đang ngồi. Trên bàn để máy tính, chồng tài liệu, ống cắm bút và một tấm bảng đề tên "Quản lý PHÙNG NGUYỆT”.

Phùng Nguyệt nhìn Khánh Băng với ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Khánh Băng! Chị rất tiếc, chị cũng rất thích em nhưng hôm qua anh Phục đi kiểm tra lại không thấy em đi phát tờ rơi trên đoạn đường đó. Chị có giải thích giúp em nhưng anh Phục đã ra quyết định rồi. Chị xin lỗi!”

Khánh Băng vẻ mặt phút chốc ảm đạm, biết lỗi của mình nên không có đáp lời hay tỏ ý chống cự khi bị buộc thôi việc.

Phùng Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Bây giờ em đến phòng tài vụ nhận lương.”

Khánh Băng chỉ đành cúi đầu chào Phùng Nguyệt một cái rồi chậm rãi xoay người bước đi về phía cửa phòng.

Rời khỏi cửa hàng, Khánh Băng lang thang trên phố một hồi rồi dừng ở công viên, ngồi trên ghế đá, tay cầm điện thoại nói chuyện, nét mặt cô buồn bã, giải bày: “Thì vậy đó! Phải đi tìm việc khác.”

Tiếng Linh Chi phát ra từ điện thoại: “Cậu đó… không có chỗ nào tồn tại quá hai tháng. Nghiêm túc một chút không được hả?”

Khánh Băng rầu rĩ thở dài: “Tớ cũng có muốn đâu.”

Linh Chi hừ một tiếng, nói tiếp: “Cậu đi mà bắt đền tên chết dẫm kia. Tớ phải làm việc rồi. Tối gặp!”

Tiếng tít tít từ điện thoại phát ra.

Khánh Băng liếc mắt nhìn điện thoại một cái rồi cất vào trong túi xách, thở dài thườn thượt.

Lúc này, trong khách sạn, trên chiếc giường, chăn gối vứt ngổn ngang. Tuấn Hào nằm ngược với đầu giường ngủ say vùi người trong chăn, nửa tấm lưng trần lộ ra bên ngoài.

Chiếc điện thoại để trên phía đầu giường đổ chuông vang réo rắt.

Anh cau mày, cựa mình, vươn cánh tay mò mẫm, mắt thì vẫn nhắm tịt. Anh thò chân ra khỏi chăn mò mẫm chạm vào chiếc điện thoại, vung chân khều lấy nó kéo lên phía trên người mình, đưa tay lần mò chụp lấy nó cầm lên nghe, giọng điệu ngái ngủ: “A lô?” Bỗng nhiên đôi mắt anh mở to, ngồi bật dậy ngay lập tức: “Cái gì cơ?”

Một lúc sau, trong phòng vệ sinh. Tuấn Hào đứng trước gương soi, mặt bôi kem cạo râu trắng muốt, mắt nhìn chăm chú vào gương, đưa tay cầm chiếc dao cạo đẩy nhè nhẹ. Bỗng anh nhăn mặt, la toáng lên: “Á! Chết tiệt!” Bên má phải của anh, một vết cắt nhỏ rướm máu.

Trong phòng ngủ, Tuấn Hào cởi trần đứng cạnh chiếc giường, khom lưng kéo drap vuốt thẳng lại rồi cúi nhặt gối dưới sàn ném lên phía đầu giường.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Anh ngoảnh mặt nhìn về phía cánh cửa, nói to: “Ra đây! Ra ngay đây.” Anh xoay người bước đi được vài bước thì chợt khựng lại nhìn cơ thể mình đang cởi trần và chiếc quần đùi ngắn lưng thun thêu hoa văn. Anh bực bội lẩm nhẩm: “Ôi! Quần áo…”

Tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ngẩng lên nhìn, mặt nhăn mày nhó nói to: “Đợi chút! Ra ngay đây. Thật là... nói đến là đến.” Anh vội vội vàng vàng xoay lưng đi nhanh đến giường, trước mắt anh thấy trên giường tươm tất. Anh cúi đầu xuống gầm giường, thò tay vào trong lôi ra áo thun, khăn lau… và chiếc quần dài. Anh ngồi bệt xuống sàn bên cạnh giường, xung quanh người là một mớ hỗn độn linh tinh. Anh vươn tay vào trong đống hỗn độn ấy cầm lấy bộ quần áo đưa lên mũi ngửi, mặt mày anh nhăn nhó lại. Anh ngoảnh sang chỗ khác, đưa tay bịt mũi.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên dồn dập.

Anh cuống cuồng mặc áo vào rồi đứng lên xỏ một chân vào ống quần, chân anh dẫm phải gấu quần mất thăng bằng ngã ngửa lên giường, vừa kéo quần lên vừa trả lời: “Xong rồi! Đừng gõ nữa.”

Anh vừa cài khuy quần vừa đứng lên, nhấc chân lên tùy tiện đẩy đống hỗn độn vào lại gầm giường, vội vàng đi tới cửa, vươn tay mở cửa ra. Trước mắt anh liền trông thấy Khánh Băng với vẻ mặt cáu kỉnh.

Khánh Băng lườm anh một cái, lách người đi ngang qua anh điềm nhiên bước vào phòng. Cô nhăn mặt nhăn mũi, liếc anh một cái, giọng điệu chê bai châm chọc: “Khách sạn thiếu nước, thiếu nhân viên giặt đồ à?”

Tuấn Hào đơ người, sau chợt hiểu ra liền trợn mắt nhìn theo cô. Anh cúi đầu, đưa cánh tay lên ngửi.

Khánh Băng đứng giữa căn phòng, đảo ánh mắt nhìn khắp nơi trong căn phòng, xuýt xoa: “Cao cấp thật! Nếu không phải là anh, cả đời tôi chưa chắc lên được trên đây.”

Tuấn Hào tiến tới ngồi xuống ghế sofa, nhấc mắt nhìn cô: “Ngồi đi.”

Khánh Băng gật đầu, xoay người bước đến chiếc ghế đối diện chậm rãi ngồi xuống, mắt vẫn nhìn xung quanh.

Tuấn Hào nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không đi làm à?”

Khánh Băng quay sang nhìn anh, bĩu môi nói: “Tôi đến đây cũng vì chuyện đó.”

Tuấn Hào ngạc nhiên: “Là sao?”

Khánh Băng buông tiếng thở dài, ỉu xìu đáp: “Không phải là nhờ ơn hôm qua nên hôm nay tôi thất nghiệp sao? Thật xúi quẩy!”

Vẻ mặt Tuấn Hào mờ mịt gật đầu: “À”

Khánh Băng trừng mắt nhìn anh, mắng: “À? Anh thật vô liêm sỉ, bỉ ổi.”

Tuấn Hào sững sờ, không hiểu ra là tại sao bản thân bị mắng: “Gì cơ? Tôi… vô liêm sỉ? Bỉ ổi?”

Khánh Băng ghét bỏ liếc anh: “Chứ còn gì nữa! Tại anh mà tôi bị mất việc. Anh chẳng xin lỗi thì thôi, chỉ “à” một tiếng là ý gì? Anh khinh thường công việc của tôi đấy à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh giật mình hiểu ra, xua tay phân trần: “Không, không... không có. Tôi không có ý đó.”

Khánh Băng hỏi dồn: “Vậy ý gì”

Anh cúi mặt im lặng, len lén nhìn Khánh Băng với vẻ hối lỗi.

Khánh Băng quắc mắt trừng anh trong giây lát rồi nhìn sang chỗ khác, thở dài não nề: “Thôi, bỏ đi! Mất việc thì cũng đã mất việc rồi, cái số tôi luôn vậy.”

Tuấn Hào thành tâm mà nói: “Tôi xin lỗi!”

Khánh Băng đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi, nháy mắt cười bí hiểm: “Thay vì xin lỗi thì hành động đi.”

Tuấn Hào ngơ ngác không hiểu giương mắt nhìn chằm chằm vào cô.

****

Nhà hàng rộng lớn, trang trí nội thất sang trọng nhã nhặn nằm trong khách sạn. Vài bàn có những vị khách người nước ngoài và người Việt Nam mặc âu phục trang nhã đang ngồi trò chuyện với nhau.

Tuấn Hào đã thay trang phục khác ngồi đối diện với Khánh Băng bên chiếc bàn ghế đặt gần tường. Trên bàn là vài đĩa thức ăn bài trí đẹp mắt và hai ly nước.

Khánh Băng cầm muỗng nĩa cắm cúi ăn đĩa mỳ ý trước mặt mình.

Tuấn Hào vừa cầm ly nước lên uống vừa liếc mắt nhìn Khánh Băng đang ăn: “Cô cũng biết lợi dụng người khác để thưởng thức thật?”

Khánh Băng vừa nhai vừa nói: “Là anh muốn xin lỗi mà. Xin lỗi bằng miệng không lấp đầy bao tử đang trống rỗng được.”

Tuấn Hào bật cười, đưa tay chống cằm, ánh mắt đầy thú vị nhìn vào Khánh Băng, tò mò hỏi: “Cô cũng lạ! Giận lên thì ăn, làm thế sẽ hạ hỏa được à?”

Khánh Băng ngước mắt nhìn anh gật đầu: “Đương nhiên! Nuốt vào bụng, tiêu hóa hết.”

Tuấn Hào lại lần nữa hỏi: “Lúc nào cũng vậy?”

Khánh Băng lắc đầu: “Không! Cũng chỉ với vài trường hợp đặc biệt, ngoài bạn thân của tôi… anh là người thứ hai.”

Anh im lặng, nhìn cô ôn nhu, nhoẻn miệng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0