Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 27

Cap - A

2024-12-01 21:59:09

Trên con phố sầm uất, Tuấn Hào và Khánh Băng cùng nhau sánh bước. Anh đi trước, cô cúi mặt lững thững đi đằng sau. Mỗi người mỗi một tâm trạng khác nhau, vẻ mặt mang bao ưu tư chìm vào suy nghĩ riêng. Bỗng nhiên, Tuấn Hào đột ngột dừng bước, xoay người ra sau. Trước mắt anh liền thấy Khánh Băng đang cúi mặt bước tới mà không hề chú ý đến phía trước đến khi sắp chạm phải anh. Anh đưa ngón tay lên chạm vào trán Khánh Băng chặn cô lại.

Khánh Băng giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh, mờ mịt hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Anh thu tay lại, buông xuống, mỉm cười, nói: “Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra thế?”

Khánh Băng giấu đi băn khoăn trong lòng, nở nụ cười mà cô cho rằng đúng tiêu chuẩn, lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Anh im lặng, đứng nhìn cô. Qua một hồi lâu, anh ngập ngừng mở lời: “Tôi... hiện tại... tôi là người có thân thế khá phức tạp. Tôi không thể nói rõ cho cô nghe bây giờ. Nhưng...”, không nói hết câu, anh im bặt, nhíu mày suy nghĩ.

Khánh Băng ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn anh.

Anh cúi mặt, khẽ thở dài: “Thôi! Bỏ đi.”

Khánh Băng cau mày, ánh mắt khó hiểu nhìn anh chằm chặp.

Anh xoay người chậm rãi bước đi tiếp, thầm nghĩ: “Mình làm sao có thể nói được. Kim Ji Hyun, tỉnh lại đi!”

Tuấn Hào và Khánh Băng đến nhà sách, đứng trong lối đi giữa các kệ sách, chăm chú xem cuốn sách đang cầm trên tay mỗi người. Chợt bên tai hai người nghe thấy giọng nam khẽ khàng từ phía kệ sách bên kia: “Sẽ không ai phát hiện ra đâu.”

Tuấn Hào và Khánh Băng liếc mắt nhìn nhau trao đổi. Cả hai hiếu kỳ cùng lén lút di chuyển tới đầu kệ sách, nghiêng người liếc mắt nhìn về phía kệ sách bên kia, mắt họ đầy kinh ngạc mở lớn khi thấy một đôi trai gái đứng sát kệ sách đang choàng tay qua nhau ôm chặt, trao nhau nụ hôn đắm đuối.

Tuấn Hào thoáng bất ngờ, thu hồi tầm mắt, thú vị nhìn xuống Khánh Băng thì thấy cô ngước mắt lên nhìn mình nở nụ cười tinh quái.

Sau khi rời nhà sách, cả hai đến một quán bar ở trên sân thượng một tòa nhà.

Không gian sân thượng ngoài trời thoáng đãng. Tiếng nhạc lúc sôi động dồn dập, lúc lại nhẹ nhàng du dương. Ánh đèn nhiều màu sắc mờ ảo nhấp nháy phát ra từ những bộ bàn ghế đang có thực khách ngồi nói chuyện rôm rả. Lác đác có vài khách đi ra đi vào tìm bàn ngồi. Một chiếc bàn lớn xếp đầy rượu dành cho nhân viên pha chế. Không khí nhộn nhịp, huyên náo…

Khánh Băng và Tuấn Hào ngồi ở bàn ngoài cùng sát thành lan can sân thượng, trên bàn để hai ly rượu và một đĩa trái cây. Cả hai cùng gác tay vịn thành lan can, hướng mắt nhìn xuống phía dưới ngắm đường phố, họ thấy quang cảnh đường phố từ trên cao nhìn xuống sáng rực ánh đèn đường và dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi.

Tuấn Hào quay sang nhìn cô hỏi: “Cô luôn thích thế này?”

Tâm trạng của Khánh Băng vô cùng thoải mái, cô đáp lời: “Vâng! Ở trên cao thế này, tôi thấy thoải mái.” Cô cười vui vẻ pha chút tinh nghịch: “Tôi phải nói cảm ơn anh, hôm nay đã cho tôi cơ hội mở rộng tầm mắt được đến những nơi thế này.”

Tuấn Hào mỉm cười nhẹ, tỏ ý biểu dương, nói: “Rất thẳng thắn.”

Khánh Băng bật cười khúc khích: “Anh trách tôi?”

Tuấn Hào lắc đầu, vui vẻ đáp lời: “Không.” Anh lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh sân thượng một lượt, qua bờ vai Khánh Băng, liền thấy một cặp tình nhân ngồi phía sau lưng cô đang ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Anh liếc nhìn họ một chút, khẽ thở dài, lẩm nhẩm: “Hôm nay là ngày người người ngập tràn cảnh xuân.”

****

Đêm muộn, khi mọi cảnh vật dường như chìm vào giấc mộng. Căn phòng yên tĩnh. Chiếc đèn ngủ để trên chiếc tủ gỗ nhỏ đặt sát đầu giường rọi ánh sáng vàng vọt mờ ảo một góc phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Linh Chi nằm trên giường đắp chăn ngủ say. Khánh Băng nằm bên cạnh, đôi mắt mở to chấp chới trong đêm tối lờ mờ, cô không ngủ được, lòng dạ rối bời, miên man nghĩ suy: “Mình đối với anh ta có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình thích anh ta?... Không… không được! Anh ta và mình… Loại tư tưởng đó tuyệt đối không được nảy sinh.” Cô trở người, mắt mở to nhìn trần nhà, thao thức.

Lúc này, trong căn phòng ở khách sạn. Tuấn Hào cầm ly rượu đứng yên lặng bên cửa sổ kính nhìn xuống quang cảnh phía dưới con đường. Nét mặt anh mang bao suy tư, trong lòng luôn tự hỏi: “Liệu có thể không?”, rồi anh khẽ lắc đầu, buông tiếng thở dài.

****

Bình minh tỏa tia nắng vàng rực rõ chiếu rọi mọi ngõ ngách trong thành phố. Trong công viên rộng lớn, người người tập thể dục, chạy bộ quanh công viên.

Tuấn Hào mặc bộ đồ thể thao, áo khoác có mũ trùm kín đầu, tai đeo dây headphone, chạy quanh các lối đi.

Ở nhà Linh Chi. Ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ phòng làm sáng bừng một góc phòng. Linh Chi vẫn còn đang nằm ngủ say giấc trên giường.

Khánh Băng ngồi bên cạnh, co chân bó gối sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài trầm ngâm nghĩ ngợi: “Liệu mình có thể thích người đó không?” Cô ngồi im như vậy một lúc thật lâu, khẽ khàng thở dài.

Chiều đến, Khánh Băng đeo túi xách bên hông ngồi im trên bờ hồ, ánh mắt nhìn mông lung về phía con đường nhộn nhịp xe lưu thông.

Tuấn Hào từ đằng sau Khánh Băng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay xin việc thế nào?”

Khánh Băng quay sang nhìn anh, thở dài vẻ buồn buồn, than thở: “Không có tiến triển gì cả. Khổ cái thân!”

Tuấn Hào có chút nghi hoặc: “Sao thế? Cô đã tốt nghiệp đại học.”

Khánh băng ảo não đáp: “Vâng! Nhưng họ bảo đã tuyển đủ người rồi…” Cô cúi đầu, mặt mày ỉu xìu: “Lại một ngày chẳng thu hoạch được gì. Với lại, tốt nghiệp đại học thì đã sao…” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, ánh mắt buồn bã, nói tiếp: “Thời buổi bây giờ người có bằng cấp hơn tôi rất nhiều nhưng vẫn phải làm công việc trái ngành trái nghề, thu nhập chẳng bao nhiêu. Trừ phi, bản thân có một chỗ dựa vững chắc.”

Tuấn Hào hiểu ý, gật đầu nhè nhẹ.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Khánh Băng cúi đầu, vươn tay mở túi xách lục lấy điện thoại ra xem. Nét mặt cô bỗng vui hơn: “Mẹ!”

Cô ngừng một chút lắng nghe. Bỗng nét mặt cô chợt trở nên căng thẳng: “Thế giờ ông không sao chứ mẹ?... “, ngừng một chút rồi nói: “...Vâng, con sẽ về, dù gì hiện tại được nghỉ phép... Vâng con chào mẹ!” Nét mặt cô lo lắng, buông tay cầm điện thoại xuống.

Tuấn Hào nghi hoặc nhìn cô, tò mò hỏi: “Sao thế?”

Cô nhìn sang anh, vẻ mặt cô căng chặt: “Tôi phải về nhà, ông tôi ốm nặng.”

Tuấn Hào ngẩn ra một chút lại hỏi: “Nhà cô?”

Khánh Băng nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của anh thì hiểu ra, liền nói: “Nhà hiện tại tôi đang ở là của bạn tôi, tôi chỉ ở tạm. Nhà tôi ở quê.”

Tuấn Hào gật đầu, lại hỏi: “Quê cô ở đâu?”

Ánh mắt của Khánh Băng bất giác dịu xuống, âm giọng quyến luyến đáp: “Quê tôi ở Phú Yên.”

Tuấn Hào nhíu mày, cố gắng phát âm rõ ràng: “Ph…hu Ye…en?”

Khánh Băng nhăn mặt, nói: “Phát âm khó nghe quá đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả hai người cùng bật cười.

Khánh Băng mở điện thoại lướt xem.

Tuấn Hào nhìn Khánh Băng, im lặng trong giây lát. Anh phân vân ngập ngừng rồi ấp úng nói: “Tôi... tôi... nếu có thể... tôi muốn đi chung được không?”

Khánh Băng ngẩng mặt nhìn anh, sửng sốt: “Anh theo tôi?”

Tuấn Hào nhìn sắc mặt Khánh Băng, có chút bối rối, tỏ ý thăm dò: “Không được?”

Ánh mắt Khánh Băng sâu kín nhìn anh, hỏi ngược lại: “Nhưng vì sao?”

Tuấn Hào do dự một chút mới nói: “Tôi muốn đi! Nhân cơ hội này… đi đến những nơi khác vui chơi. Tôi ở thành phố này cũng đã một tháng rồi, không còn nơi nào để tham quan nữa.”

Cô rũ mi, lưỡng lự suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không có gì bất tiện.” Cô ngước mắt nhìn anh, mỉm cười, nói tiếp: “Thôi được! Tối mai chúng ta sẽ đi.”

Tuấn Hào sửng sốt, vẻ mặt không thể tin, khẩn trương hỏi: “Tôi có thể đi cùng thật ư?”

Khánh Băng mỉm cười nhìn anh, gật đầu.

Nét mặt anh vui mừng rạng ngời. Đột nhiên anh nhíu mày thắc mắc: “Sao phải đợi đến tối?”

Khánh Băng vô cùng tự nhiên đáp: “Về quê tôi chỉ có một chuyến xe thôi.”

Tuấn Hào lại hỏi: “Đi xe?”

Khánh Băng gật đầu: “Ừm.”

“Máy bay thì sao?”

Khánh Băng nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ: “Máy bay? Tôi đang thất nghiệp đấy.”

Tuấn Hào vô cùng hào phóng cười nói: “Để tôi lo.’

Khánh Băng nhất thời ngơ ra, thốt lên: “Sao có thể chứ?”

Tuấn Hào tỏ ra như có không vấn đề gì mà đáp: “Sao lại không? Đừng lo, tôi nhiều tiền lắm.”

Khánh Băng trề môi nói: “Phô trương!”

Tuấn Hào vui vẻ cười tươi.

Cô chợt im lặng, như suy nghĩ gì đấy, một lát sau mới nói: “Xem như trả tiền vé…, trước khi về quê tôi, tôi sẽ đưa anh đến Nha Trang, nơi đó không thua gì Sài Gòn. Rất đẹp, rất náo nhiệt! Tôi sẽ làm hướng dẫn viên riêng của anh. Ok?”

Tuấn Hào nhìn cô, gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi: “Ok!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0