Chương 28
Cap - A
2024-12-01 21:59:09
Đêm đã khuya, tại Mỹ. Lúc này trong căn phòng yên tĩnh của Fred, ánh đèn ngủ vàng nhạt mờ ảo. Nền nhà vương vãi quần áo nam nữ cùng nội y. Trên giường, Fred bán khỏa thân trong chiếc chăn nằm ngủ, tay ôm chặt cô gái Tây có mái tóc vàng óng ả, với tấm lưng thon vai trần lồ lộ ra khỏi chăn.
Điện thoại di động để phía trên đầu giường nằm rung lên liên tục, màn hình nhấp nháy ánh sáng.
Fred uể oải đưa tay mò mẫm cầm điện thoại lên, mắt vẫn nhắm: “A lô!” Bất giác hắn nheo mắt đưa điện thoại rời khỏi tai xuống nhìn vào màn hình, sau đó hắn đưa trở lại bên tai, cau có nói: “Thằng khỉ! Không xem múi giờ hả?”
Tại Việt Nam, một đầu khác của cuộc gọi, trong khách sạn. Tuấn Hào đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại vừa cười vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi... Biết rồi! Xin lỗi!...” Anh ngừng một chút lại nói: “À! Cậu có thể lấy giúp tớ tập tài liệu được niêm phong để trong két sắt ở nhà riêng của tớ? Giữ nó giùm tớ.”
Fred một tay cầm điện thoại nghe, một tay hất chăn ra khỏi người lộ ra thân hình cường tráng không chút mỡ thừa nào, hắn với tay lấy khăn tắm quấn ngang hông sau đó đứng dậy rời giường ra khỏi phòng đứng trước ban công, chống tay lên thành lan can, đưa mắt nhìn xuống sân cỏ, tiếp tục nói chuyện: “Nhà riêng của cậu không bị bọn họ lật tung hết lên mới lạ đấy.”
Tiếng Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Là ở Chelsea! Căn nhà ven ngoại ô.”
Fred ngạc nhiên thốt: “Gì? Sao cậu bảo thuê?”
Tuấn hào bật cười, pha ý giễu cợt nói: “Cậu nghĩ tớ là ai mà không mua nổi căn nhà?”
Fred tằng hắng một tiếng, xoay người tựa lưng vào thành lan can: “Lạy Chúa! Cậu về Hàn Quốc mà thị uy, kêu tớ giúp làm gì?”
Tuấn Hào đột nhiên có chút nghiêm túc: “Tớ không có thời gian để đùa với cậu đâu.”
Fred hừ một tiếng: “Tớ cũng không có thời gian mà đi Chelsea đâu. Bọn họ truy đuổi đến nơi, cậu chỉ cần đến gặp họ thôi không phải dễ dàng hơn à? Cậu thông minh quá hóa điên?”
Tuấn Hào quát: “Này! Không nói được câu tử tế hả?”
Fred nhếch môi cười: “Cậu chỉ giỏi hành người khác, nói tử tế làm gì? Cúp đây!"
Tuấn Hào chưa kịp nói thêm câu nào. Tiếng tít tít tít từ chiếc điện thoại vang lên. Anh nhìn chằm chằm điện thoại, bực bội quát lớn: “Chết tiệt! Cái tên điên này!”
Fred bực bội thở dài, siết điện thoại trong tay, đi vào phòng.
Lát sau, hắn đứng trước gương mặc bộ đồ thể thao màu đen ôm sát người cùng với áo khoác. Hắn nghiêng người vươn tay cầm lấy mũ bảo hiểm để trên bàn lên. Nhìn qua vai anh, ở đằng sau, cô gái ngồi trên giường tựa lưng vào chiếc gối, chăn đắp hờ trên cơ thể để lộ vai trần. Cô khoanh tay nhìn Fred với vẻ bực tức, giọng cáu gắt: “Anh bảo tôi đến, rồi đuổi tôi về. Anh xem tôi là gì vậy?”
Fred quay ra sau nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lùng, nhếch môi cười: “Cô đang lầm tưởng mối quan hệ của chúng ta đấy à? Giữa chúng ta không phải chỉ cần làm thỏa mãn nhau là đủ hay sao? Lạy Chúa!… cô không phải là mẫu phụ nữ của tôi.”
Cô gái đưa tay quấn chặt lấy chăn trên người, dáng vẻ chật vật bước xuống giường, với tay lấy chiếc áo sơ mi dài vứt dưới nền nhà.
Fred điềm nhiên xoay người cất bước. Bên tai anh nghe tiếng phẫn nộ của cô gái: “Anh là đồ tồi! Tôi nguyền rủa anh. Khốn kiếp!”
Fred liếc mắt, trông thấy ngay dưới chân anh một chiếc quần nội y của cô gái nằm vất vưởng. Hắn khom người xuống, đưa ngón tay trỏ móc chiếc quần của cô gái dưới nền nhà lên rồi xoay người đưa về phía cô: “Có thể tìm câu nào khác không? Tôi nghe nhàm quá rồi.” Hắn thấy trên người cô đã vận áo váy tươm tất.
Cô ta liếc mắt nhìn chiếc quần treo lố bịch trên ngón tay anh. Cô hung hăng tiến tới đưa tay giật chiếc quần lót trên ngón tay anh, giận dữ quát to tiếng: “Anh đi chết đi!”
Fred đưa tay chống hông, nhướng mày, cười nhếch môi, tán thưởng: “So với gương mặt thỏa mãn khi làm tình thì gương mặt của cô lúc này trông quyến rũ, chân thực và tạo hứng thú hơn rất nhiều.”
Cô gái đi tới đứng trước mặt Fred. Môi cô cong lên nở nụ cười nhạt. Cánh tay cô vung lên tát mạnh vào mặt anh, cô nghiến răng mắng: “Biến thái!” Cô hung tợn trừng anh một cái, xoay người bước về phía cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại phát ra rất lớn.
Fred đưa lưỡi về phía khóe miệng bên má vừa bị tát. Hắn cười gằn, nghiến răng chửi: “Cái tên Ji Hyun chết tiệt!”
Lại qua một lát... Chiếc xe mô tô dựng ở góc sân. Fred đang đi tới chỗ xe, trên tay cầm điên thoại nói chuyện: “Chìa khóa?”
Tiếng của Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Ngày sinh của cậu đấy.”
Fred cười nhạo: “Là men đích thực, tớ sẽ nói không với cậu. Cái tên trí nhớ tồi mà thích chơi trò mật mã.”
Tiếng của Tuấn Hào đầy vẻ tán thưởng vang lên: “Cậu vất vả rồi.”
Fred dừng lại trước xe, nở nụ cười mà hắn cho rằng góc độ đã đủ hiểm ác: “Khi nào gặp cậu, tớ sẽ tính cả gốc lẫn lời.” Hắn tắt điện thoại bỏ vào túi quần, leo lên xe mô tô rồ ga chạy đi.
*****
Lúc bấy giờ, tại Hàn Quốc. Bên ngoài một tòa nhà cao tầng của tập đoàn AP tọa lạc trong khu phố sầm uất nhìn từ trên cao xuống. Trước cửa lớn ra vào công ty, vài nhân viên bảo vệ đứng gác. Rất đông người mặc âu phục công sở đi ra đi vào.
Trên một tầng cao của tòa nhà. Hành lang vắng vẻ. Các nhân viên cận vệ mặc âu phục đen, trên tai đeo tai nghe, đứng thành hai hàng gác phía trước cánh cửa của một phòng làm việc đóng kín, nghiêm túc yên lặng, nét mặt bọn họ đều lạnh tanh.
Trong căn phòng đó, không gian rộng rãi và yên tĩnh. Bức tường được thiết kế bằng kính cường lực trong suốt, trang trí nội thất sang trọng tinh tế. Bên góc phải căn phòng là bộ bàn ghế salon sang trọng, chính diện văn phòng là bàn làm việc, phía sau bàn, trên bức tường treo một bức tranh lớn về vị thần chiến tranh.
Một người đàn ông tầm 30 tuổi, gương mặt điển trai, có vẻ ngoài so với Kim Ji Hyun có nét tương đồng nhưng khác biệt duy nhất là khí chất nghiêm nghị, lãnh đạm, lạnh băng. Hắn vận âu phục lịch lãm, ngồi sau bàn làm việc đang chăm chú xem xét tập tài liệu để trên bàn. Trên bàn làm việc để máy tính xách tay, chồng tài liệu và ống cắm bút, và ở phía trước bàn để tấm bảng: “GIÁM ĐỐC KIM JI WOOK”
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ. Kim Ji Wook lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi.”
Cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục xám chỉnh tề, tầm 40 tuổi, trên cổ đeo thẻ nhân viên đề tên: “trợ lý OH MAN SIK”, tay ông ta ôm tập tài liệu bước vào và khép cửa lại.
Ông ta đi tới đứng khép nép trước bàn làm việc, cúi đầu cung kính, nói: “Giám đốc! Xe đã chuẩn bị.”
Ji Wook không ngẩng mặt lên, cũng không trả lời, đưa tay lật trang tài liệu chăm chú xem xét. Không khí yên lặng bao trùm căn phòng, toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Oh Man Sik vẫn đứng im cúi đầu chờ đợi.
Một lúc sau, Ji Wook cầm xấp tài liệu lên lạnh lùng xé ra làm hai nửa ném vào thùng rác đặt ở một góc sau bàn làm việc. Anh ngã người tựa lưng vào ghế, xoay nhẹ chiếc ghế ra sau, ngước nhìn bức tranh vị thần chiến tranh treo trên tường, giọng điệu thanh lãnh: “Hoa hồng xanh!”
Bên tai anh nghe tiếng trả lời cung kính của Oh Man Sik: “Vâng! Đã chuẩn bị rồi ạ.”
“Tốt.”
Oh Man Sik cúi đầu chào Ji Wook, rồi lặng lẽ xoay người ra sau bước về phía cửa phòng, vươn tay mở cửa bước ra ngoài.
Điện thoại di động để phía trên đầu giường nằm rung lên liên tục, màn hình nhấp nháy ánh sáng.
Fred uể oải đưa tay mò mẫm cầm điện thoại lên, mắt vẫn nhắm: “A lô!” Bất giác hắn nheo mắt đưa điện thoại rời khỏi tai xuống nhìn vào màn hình, sau đó hắn đưa trở lại bên tai, cau có nói: “Thằng khỉ! Không xem múi giờ hả?”
Tại Việt Nam, một đầu khác của cuộc gọi, trong khách sạn. Tuấn Hào đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại vừa cười vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi... Biết rồi! Xin lỗi!...” Anh ngừng một chút lại nói: “À! Cậu có thể lấy giúp tớ tập tài liệu được niêm phong để trong két sắt ở nhà riêng của tớ? Giữ nó giùm tớ.”
Fred một tay cầm điện thoại nghe, một tay hất chăn ra khỏi người lộ ra thân hình cường tráng không chút mỡ thừa nào, hắn với tay lấy khăn tắm quấn ngang hông sau đó đứng dậy rời giường ra khỏi phòng đứng trước ban công, chống tay lên thành lan can, đưa mắt nhìn xuống sân cỏ, tiếp tục nói chuyện: “Nhà riêng của cậu không bị bọn họ lật tung hết lên mới lạ đấy.”
Tiếng Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Là ở Chelsea! Căn nhà ven ngoại ô.”
Fred ngạc nhiên thốt: “Gì? Sao cậu bảo thuê?”
Tuấn hào bật cười, pha ý giễu cợt nói: “Cậu nghĩ tớ là ai mà không mua nổi căn nhà?”
Fred tằng hắng một tiếng, xoay người tựa lưng vào thành lan can: “Lạy Chúa! Cậu về Hàn Quốc mà thị uy, kêu tớ giúp làm gì?”
Tuấn Hào đột nhiên có chút nghiêm túc: “Tớ không có thời gian để đùa với cậu đâu.”
Fred hừ một tiếng: “Tớ cũng không có thời gian mà đi Chelsea đâu. Bọn họ truy đuổi đến nơi, cậu chỉ cần đến gặp họ thôi không phải dễ dàng hơn à? Cậu thông minh quá hóa điên?”
Tuấn Hào quát: “Này! Không nói được câu tử tế hả?”
Fred nhếch môi cười: “Cậu chỉ giỏi hành người khác, nói tử tế làm gì? Cúp đây!"
Tuấn Hào chưa kịp nói thêm câu nào. Tiếng tít tít tít từ chiếc điện thoại vang lên. Anh nhìn chằm chằm điện thoại, bực bội quát lớn: “Chết tiệt! Cái tên điên này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Fred bực bội thở dài, siết điện thoại trong tay, đi vào phòng.
Lát sau, hắn đứng trước gương mặc bộ đồ thể thao màu đen ôm sát người cùng với áo khoác. Hắn nghiêng người vươn tay cầm lấy mũ bảo hiểm để trên bàn lên. Nhìn qua vai anh, ở đằng sau, cô gái ngồi trên giường tựa lưng vào chiếc gối, chăn đắp hờ trên cơ thể để lộ vai trần. Cô khoanh tay nhìn Fred với vẻ bực tức, giọng cáu gắt: “Anh bảo tôi đến, rồi đuổi tôi về. Anh xem tôi là gì vậy?”
Fred quay ra sau nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lùng, nhếch môi cười: “Cô đang lầm tưởng mối quan hệ của chúng ta đấy à? Giữa chúng ta không phải chỉ cần làm thỏa mãn nhau là đủ hay sao? Lạy Chúa!… cô không phải là mẫu phụ nữ của tôi.”
Cô gái đưa tay quấn chặt lấy chăn trên người, dáng vẻ chật vật bước xuống giường, với tay lấy chiếc áo sơ mi dài vứt dưới nền nhà.
Fred điềm nhiên xoay người cất bước. Bên tai anh nghe tiếng phẫn nộ của cô gái: “Anh là đồ tồi! Tôi nguyền rủa anh. Khốn kiếp!”
Fred liếc mắt, trông thấy ngay dưới chân anh một chiếc quần nội y của cô gái nằm vất vưởng. Hắn khom người xuống, đưa ngón tay trỏ móc chiếc quần của cô gái dưới nền nhà lên rồi xoay người đưa về phía cô: “Có thể tìm câu nào khác không? Tôi nghe nhàm quá rồi.” Hắn thấy trên người cô đã vận áo váy tươm tất.
Cô ta liếc mắt nhìn chiếc quần treo lố bịch trên ngón tay anh. Cô hung hăng tiến tới đưa tay giật chiếc quần lót trên ngón tay anh, giận dữ quát to tiếng: “Anh đi chết đi!”
Fred đưa tay chống hông, nhướng mày, cười nhếch môi, tán thưởng: “So với gương mặt thỏa mãn khi làm tình thì gương mặt của cô lúc này trông quyến rũ, chân thực và tạo hứng thú hơn rất nhiều.”
Cô gái đi tới đứng trước mặt Fred. Môi cô cong lên nở nụ cười nhạt. Cánh tay cô vung lên tát mạnh vào mặt anh, cô nghiến răng mắng: “Biến thái!” Cô hung tợn trừng anh một cái, xoay người bước về phía cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại phát ra rất lớn.
Fred đưa lưỡi về phía khóe miệng bên má vừa bị tát. Hắn cười gằn, nghiến răng chửi: “Cái tên Ji Hyun chết tiệt!”
Lại qua một lát... Chiếc xe mô tô dựng ở góc sân. Fred đang đi tới chỗ xe, trên tay cầm điên thoại nói chuyện: “Chìa khóa?”
Tiếng của Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Ngày sinh của cậu đấy.”
Fred cười nhạo: “Là men đích thực, tớ sẽ nói không với cậu. Cái tên trí nhớ tồi mà thích chơi trò mật mã.”
Tiếng của Tuấn Hào đầy vẻ tán thưởng vang lên: “Cậu vất vả rồi.”
Fred dừng lại trước xe, nở nụ cười mà hắn cho rằng góc độ đã đủ hiểm ác: “Khi nào gặp cậu, tớ sẽ tính cả gốc lẫn lời.” Hắn tắt điện thoại bỏ vào túi quần, leo lên xe mô tô rồ ga chạy đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*****
Lúc bấy giờ, tại Hàn Quốc. Bên ngoài một tòa nhà cao tầng của tập đoàn AP tọa lạc trong khu phố sầm uất nhìn từ trên cao xuống. Trước cửa lớn ra vào công ty, vài nhân viên bảo vệ đứng gác. Rất đông người mặc âu phục công sở đi ra đi vào.
Trên một tầng cao của tòa nhà. Hành lang vắng vẻ. Các nhân viên cận vệ mặc âu phục đen, trên tai đeo tai nghe, đứng thành hai hàng gác phía trước cánh cửa của một phòng làm việc đóng kín, nghiêm túc yên lặng, nét mặt bọn họ đều lạnh tanh.
Trong căn phòng đó, không gian rộng rãi và yên tĩnh. Bức tường được thiết kế bằng kính cường lực trong suốt, trang trí nội thất sang trọng tinh tế. Bên góc phải căn phòng là bộ bàn ghế salon sang trọng, chính diện văn phòng là bàn làm việc, phía sau bàn, trên bức tường treo một bức tranh lớn về vị thần chiến tranh.
Một người đàn ông tầm 30 tuổi, gương mặt điển trai, có vẻ ngoài so với Kim Ji Hyun có nét tương đồng nhưng khác biệt duy nhất là khí chất nghiêm nghị, lãnh đạm, lạnh băng. Hắn vận âu phục lịch lãm, ngồi sau bàn làm việc đang chăm chú xem xét tập tài liệu để trên bàn. Trên bàn làm việc để máy tính xách tay, chồng tài liệu và ống cắm bút, và ở phía trước bàn để tấm bảng: “GIÁM ĐỐC KIM JI WOOK”
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ. Kim Ji Wook lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi.”
Cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục xám chỉnh tề, tầm 40 tuổi, trên cổ đeo thẻ nhân viên đề tên: “trợ lý OH MAN SIK”, tay ông ta ôm tập tài liệu bước vào và khép cửa lại.
Ông ta đi tới đứng khép nép trước bàn làm việc, cúi đầu cung kính, nói: “Giám đốc! Xe đã chuẩn bị.”
Ji Wook không ngẩng mặt lên, cũng không trả lời, đưa tay lật trang tài liệu chăm chú xem xét. Không khí yên lặng bao trùm căn phòng, toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Oh Man Sik vẫn đứng im cúi đầu chờ đợi.
Một lúc sau, Ji Wook cầm xấp tài liệu lên lạnh lùng xé ra làm hai nửa ném vào thùng rác đặt ở một góc sau bàn làm việc. Anh ngã người tựa lưng vào ghế, xoay nhẹ chiếc ghế ra sau, ngước nhìn bức tranh vị thần chiến tranh treo trên tường, giọng điệu thanh lãnh: “Hoa hồng xanh!”
Bên tai anh nghe tiếng trả lời cung kính của Oh Man Sik: “Vâng! Đã chuẩn bị rồi ạ.”
“Tốt.”
Oh Man Sik cúi đầu chào Ji Wook, rồi lặng lẽ xoay người ra sau bước về phía cửa phòng, vươn tay mở cửa bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro