Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 49

Cap - A

2024-12-01 21:59:09

Trong phòng nhân sự của công ty mỹ phẩm AP, Khánh Băng đứng đối diện cô trưởng phòng, tên là Thanh Trúc, 35 tuổi, bên bàn làm việc. Thanh Trúc đeo thẻ nhân viên vào cổ cho Khánh Băng với vẻ mặt tươi tắn, thái độ niềm nở, nói: “Chúc mừng em lên chức quản lý bán hàng! Trong một năm qua, em đã làm rất tốt.”

Khánh Băng hân hoan đáp lời: “Cảm ơn chị đã nâng đỡ em rất nhiều!”

Thanh Trúc mỉm cười vừa lòng, nhìn Khánh Băng đầy thân tình.

Bên trong cửa hàng bày bán các loại mỹ phẩm, rộng rãi với thiết kế sang trọng hiện đại và tinh tế với các kệ, tủ trưng bày nhiều nhãn hiệu mỹ phẩm của công ty AP. Khách hàng ra vào nườm nượp. Các nhân viên bán hàng làm việc nghiêm túc hướng dẫn, giới thiệu, tư vấn cho khách hàng tham quan và mua sắm các sản phẩm trong khu vực của mình. Gần cửa chính ra vào của cửa hàng đặt một chiếc bàn và vài chiếc ghế tựa. Trên bàn để vài hộp mỹ phẩm dùng thử và vài cuốn catalogue giới thiệu về sản phẩm. Vài nhân viên nữ đứng ngồi tư vấn cho khách, môi mấp máy liên hồi. Khách hàng ra vào cửa hàng mỗi lúc một đông hơn…

Khánh Băng chậm rãi bước đi giữa đám đông khách hàng và nhân viên của cửa hàng. Cô quét mắt quan sát tỉ mỉ các nhân viên mà mình quản lý đang làm việc tư vấn, bán hàng cho khách. Cô đi tới chỗ bàn tư vấn ngay lối cửa ra vào, cùng các nhân viên khác, cầm quyển catalogue lên luôn miệng cười nói giới thiệu tư vấn cho khách về từng loại nhãn hiệu sản phẩm.

Đến trưa, căn tin trong công ty AP đông nghịt nhân viên. Khánh Băng ngồi một mình bên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ. Trên bàn là một khay cơm, một ly nước và cái ipad. Xung quanh các bàn khác đã chật kín nhân viên ngồi ăn cơm trưa vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Cô cúi đầu chăm chú chơi ipad, vừa lướt tay linh hoạt trên màn hình vừa gắp thức ăn cho vào miệng nhai chậm rãi. Khóe mắt cô liếc thấy thân hình của một nhân viên nữ xuất hiện đứng bên cạnh bàn. Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô nhân viên bưng khay cơm trên tay đứng tần ngần, dáng vẻ vẻ sợ sệt nhìn Khánh Băng.

Khánh Băng cười trấn an: “Ngồi đi.”

Sắc mặt nữ nhân viên chuyển biến tốt hơn, lễ phép nói: “Vâng, em cảm ơn quản lý ạ.”

Khánh Băng không nói gì chỉ mỉm cười, rồi cúi xuống tiếp tục ăn và xem ipad.

Đến chiều tối, hết giờ làm việc, mọi người trong công ty lần lượt ra về. Khánh Băng đang ngồi ở bàn làm việc. Trước mặt là máy tính xách tay, vật dụng văn phòng, giấy tờ tài liệu,… Ngón tay cô khẽ nhấp chuột máy tính, màn hình máy tính tắt phụt. Cô xoay người loay hoay thu gom đồ dùng cá nhân bỏ vào trong túi xách, cô cầm điện thoại để trên bàn lên, nhấn nút. Màn hình điện thoại bật sáng hiện lên tấm hình chụp bóng lưng của Tuấn Hào. Ánh mắt cô lưu luyến ngắm nhìn một hồi. Cô mỉm cười, thì thầm một mình: “Tan ca rồi nhưng em phải ghé qua vài siêu thị xem xét hàng hóa rồi sẽ về. Còn anh? Anh đang làm gì?”

Khánh Băng đến một siêu thị, bước chậm trên lối đi qua các gian hàng. Mắt cô liếc nhanh quan sát các kệ hàng trưng bày mỹ phẩm, chợt thấy một khách hàng nữ trung niên tầm 52 tuổi đang đứng tần ngần tại kệ hàng trưng bày sản phẩm của công ty AP. Trên tay bà ta cầm hộp mỹ phẩm chăm chú xem xét một chút rồi đi đi lại lại, quay đầu ngó nghiêng ngược xuôi, rồi lại ngập ngừng đặt hộp mỹ phẩm lên kệ.

Khánh Băng nhướng mày, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh thấy từng nhóm, từng cá nhân nhân viên của các ngành hàng siêu thị, tiếp thị… Cô thu hồi tầm mắt, nét mặt nghiêm cẩn suy tư. Cô chuyển mắt nhìn về vị khách nữ trung niên kia, rồi cất bước tiến tới.

Vị khách nữ mang theo ánh mắt lưỡng lự nhìn lên các sản phẩm xem xét. Chợt tiếng của Khánh Băng cất lên phía sau lưng bà: “Dạ có chuyện gì vậy cô? Con có thể giúp được gì không ạ?”

Vị khách hàng nữ giật mình quay mặt lại, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh Băng, đáy mắt bà mang theo nghi hoặc đánh giá cô.

Khánh Băng thân thiện giới thiệu: “Con là nhân viên công ty nhãn hàng mỹ phẩm này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt bà ta thoáng chốc giãn ra vẻ như đã hiểu, hướng cô gật đầu, nở nụ cười. Khánh Băng thấy thần sắc của bà thả lỏng thì tiếp tục nói: “Con thấy cô đứng ở đây đã được một lúc, cô có thể tin tưởng, con sẽ trả lời mọi thắc mắc của cô liên quan đến sản phẩm.”

Vị khách nữ cười, vươn tay cầm hộp mỹ phẩm trên kệ xuống. Khánh Băng khẽ liếc nhìn sản phẩm trong tay bà ta, rồi chuyển mắt lên nhìn bà.

Ánh mắt bà nhu hòa nhìn cô, bà giãi bày: “À! Cô muốn mua một món quà tặng cho con dâu. Con bé chỉ mới vừa sinh con được mấy tháng thôi.” Bà ngừng một chút nghĩ ngợi rồi chậm rãi nói tiếp: “Người xưa nói… phụ nữ sau khi sinh, da vẫn còn non nên không được bôi hay thoa gì lên da mặt mà phải đợi qua thời gian ở cữ mới được.”

Khánh Băng mỉm cười, nhìn bà, chuyên chú lắng nghe.

Bà ta nhoẻn miệng cười, trong mắt chứa sự yêu thương, nói: “Con dâu của cô vốn rất sành điệu, chăm sóc da rất kỹ, vậy mà nó vẫn chịu khó vẫn không làm gì trên gương mặt đã 6 tháng rồi. Nghĩ mà thương! Cô muốn chọn một loại kem dưỡng da làm quà nhưng lại chẳng biết loại nào tốt và phù hợp với làn da của con bé. Nhưng thật là…” Ngừng một chút, bà ngoảnh mặt, đảo ánh mắt tìm kiếm vào dòng người trong siêu thị, rồi nói tiếp: “Từ nãy giờ cô tìm mãi mà chẳng thấy nhân viên nào để hỏi.”

Khánh Băng mỉm cười thân thiện, mắt liếc nhanh lên kệ hàng: “Cô đợi một chút! Con giúp cô nhé.” Cô với tay lên kệ hàng cầm một chai dung dịch xuống lễ phép trao nó cho bà: “Cháu nghĩ dòng sản phẩm A. W. Toner sẽ hợp với con dâu của cô.”

Bà ta tiếp lấy lọ dung dịch, nhìn nó hiếu kỳ hỏi: “Đây là gì vậy cháu?”

Khánh Băng lập tức tiếp lời: “Dạ! Đây là nước hoa hồng có chứa rất nhiều vitamin C giúp dưỡng trắng da từ sâu bên trong ạ.”

Bà ngẩng lên nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc lắng nghe Khánh Băng nói: “Dạ! Sản phẩm này vừa bổ sung dinh dưỡng dồi dào cho làn da vừa tăng cường độ ẩm và phục hồi độ đàn hồi cho làn da thêm sáng, mềm mịn không bị khô ráp.”

Bà ta nhíu mày nhìn xuống chai dung dịch cầm trên tay, vẻ băn khoăn: “Nhãn hiệu này xuất xứ từ đâu vậy cháu?”

Khánh Băng nhanh chóng trả lời: “Là Hàn Quốc ạ! Đây là dòng sản phẩm khá nổi tiếng của thương hiệu mỹ phẩm AP. Cô có thể an tâm về chất lượng của nó.”

Bà gật đầu: “Ồ! Ra thế.”, nói với ý đùa vui: “Già như cô đây, có sử dụng được không nhỉ.”

Khánh Băng vui vẻ cười nói: “Dạ! Được chứ ạ. Làn da của cô đã đẹp sẵn rồi, nếu cô sử dụng sản phẩm này thường xuyên thì sẽ càng đẹp và trẻ ra đấy ạ.”

Bà ta vừa lòng mỉm cười, tán thưởng: “Con bé này khéo nói thật.”

Ít phút sau... Khánh Băng chậm rãi bước đi qua các gian hàng, đảo ánh dò xét quan sát Sắc mặt cô bỗng ngưng trọng.

Tại quầy thực phẩm tươi sống, một nhân viên nữ, tên Trúc Diễm, mặc đồng phục công ty AP, đứng tụ tập cười nói vui vẻ với vài nhân viên tiếp thị của những nhãn hàng khác. Chợt tiếng gọi của Khánh Băng cất lên: “Trúc Diễm!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trúc Diễm và các nhân viên tiếp thị khác xoay lại nhìn. Nụ cười trên môi cô ta chợt tắt. Mặt thoáng biến sắc, đáy mắt mang theo sự sợ hãi: “Chị!”

Nét mặt của Khánh Băng âm trầm, ánh mắt dửng dưng nhìn Trúc Diễm đang sợ sệt cúi mặt đang bước từng bước đi tới gần cô. Khánh Băng lãnh đạm nhìn Trúc Diễm, nghiêm nghị nói: “Sáng mai, em đến công ty gặp chị và cho chị một lời giải thích hợp lý.”

Sau khi giải quyết xong công việc, Khánh Băng một mình đến Hồ Con Rùa, đứng trên đỉnh hồ con Rùa, ngẩng đầu nhìn đăm đăm về phía khách sạn xa xa, vẻ ưu sầu: “Tuấn Hào! Một ngày nào đấy, nhất định em sẽ có đủ khả năng để bước vào căn phòng đó.” Bàn tay cô chầm chậm đưa lên cổ nắm lấy mặt sợi dây chuyền là chiếc móc khóa hình cây nấm bằng bạc nhỏ.

Lúc này trong một quán bar tại Seoul, Hàn Quốc. Tiếng nhạc xập xình vang dội. Ánh đèn led đủ màu sắc mờ ảo xoay tít chiếu xuống những con người đang chen lấn nhau, lắc lư nhảy theo điệu nhạc sôi động… Xuyên qua đám đông lộn xộn lắc lư, tại bàn đặt ở góc khuất, có hai nữ một nam ngồi nghiêng ngả trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo không soi rõ mặt người. Chàng trai với mái tóc có phần rũ rượi rối loạn che đi nửa gương mặt, ngồi giữa bị hai cô gái kìm kẹp hai bên chèo kéo sờ mó trên thân thể của anh. Chàng trai cố nhoài người ra khỏi lồng ngực nửa kín nửa hở của cô gái ngồi bên trái đang ôm mình. Ánh mắt anh ta mơ màng, ghé miệng sát tai cô gái, nói to: “Giá một đêm của cô là bao nhiêu? Có được 10, 000 won không? Có cần tôi giúp cô kiếm thêm đàn ông không?”

Cô gái bỗng nổi giận, vung tay xô mạnh chàng trai ra, tát thẳng vào mặt anh ta một cái trời giáng rồi đứng bật dậy, cất giọng mắng: “Khốn kiếp! Anh dám sỉ nhục tôi hả?” Từ mắt cô thấy góc nghiêng gương mặt nửa ngoài sáng nửa trong tối của anh ta, đầu anh ta hơi cúi đầu xuống, tay gác thành ghế, nhướng đôi mắt mơ màng nhìn cô, nhếch môi cười châm chọc.

Cô gái ngồi bên phải vẫn ngồi im tựa đầu gục lên vai anh. Anh ngả ngớn nói: “Đã làm nghề này rồi còn tỏ ra thanh cao làm gì.”

Cô ta tức tối hung tợn nhìn chàng trai, vung tay lần nữa toan tát anh. Bỗng trước mắt cô ta, một bàn tay nhỏ nhắn thon dài khác xuất hiện chụp nhanh lấy cổ tay của cô ta giữ lại. Tiếng của Hye Jin lạnh lùng cất lên: “Cô là ai mà dám xấc xược như vậy?”

Cô gái giật mình quay sang nhìn, ánh mắt hung hăng trợn trừng.

Ánh mắt Hye Jin lạnh lẽo trừng cô ta, vung tay một cái hất mạnh tay cô ta ra, quát: “Cút!”

Sắc mặt cô gái trở nên vô cùng u ám, ánh mắt mang theo tia cừu hận hung dữ trừng Hye Jin. Hye Jin híp mắt dửng dưng nhìn cô ta, ngữ khí không tốt, nói: “Làm sao? Cô là muốn tự đi hay đợi người khiêng đi?” Trong ánh mắt là sự khinh miệt, cô nhếch môi cười lạnh: “Đừng lo! Với năng lực vô ưu của tôi, cô có thể yên tâm về phương diện chăm sóc cô một cách lưu loát sạch sẽ.”

Sắc mặt gái tối đen, nhìn Hye Jin đầy oán ghét, muốn che giấu cũng không được. Hye Jin nhướng mày, trêu tức nhìn cô ta. Cô ta hậm hực xoay người rời đi. Ánh mắt Hye Jin ghét bỏ nhìn theo cô ta, biểu tình mang theo vẻ đắc ý nhàn nhạt.

Đôi mắt chàng trai cố gắng giương lên nhìn đến sườn mặt lạnh lùng của Hye Jin, cười cười. Anh đẩy cô gái ngồi bên phải đang tựa vào người mình ngã sang một bên. Cô gái nọ nghiêng ngả mất khống chế nằm sõng soài trên ghế. Anh vừa chống tay loạng choạng đứng lên vừa nói: “Hye Jin! Hye Jin của anh! Em đây rồi.”

Hye Jin cau mày, giận dữ nhìn sang anh, quát lớn: “Kim Ji Hyun! Anh muốn chết hả? Sao lúc nào em cũng phải tìm đến đây để hốt anh về vậy?”

Ji Hyun lảo đảo bước tới phía trước, thân hình lắc lư toan ngã nhào xuống. Hye Jin hoảng hốt nhào tới, dang cánh tay ra đỡ lấy Ji Hyun ngã vào lòng cô. Cô cúi xuống nhìn đầu tóc rối trong lòng mình, ánh mắt mang theo tia đau lòng lẫn bất đắc dĩ. Bên tai cô nghe tiếng gọi khe khẽ của Ji Hyun: “Gim chi! Gim Chi!”

Hye Jin thở dài, vung tay đánh mạnh vào lưng anh một cái: “Thật là mất mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0