Chương 50
Cap - A
2024-12-01 21:59:09
Tia nắng sớm phủ xuống ngôi nhà cao tầng có sân vườn rộng, bãi đỗ xe với nhiều loại xe đắt đỏ sang trọng, tiếng chim réo rắt ngân vang.
Trong phòng ngủ, đồng hồ báo thức đặt trên tủ nhỏ nơi đầu giường đánh mốc: 6 GIỜ 00 PHÚT, đổ chuông reo vang.
Trên giường, Ji Hyun nằm nhoái đầu ra khỏi chăn, vươn bàn tay ra mò mẫm trên tủ chộp lấy chiếc đồng hồ nhấn nút tắt chuông, mắt nhắm, uể oải ngồi dậy, vò đầu tóc bù xù. Bất chợt mày anh cau lại, hai cánh mũi phập phồng theo nhịp hít thở. Mắt anh hé mở nhìn, rồi đột nhiên mở to mắt, đôi con ngươi trợn trừng kinh ngạc, sửng sốt. Trước mắt anh khắp phòng các hộp kim chi đủ loại đủ kích cỡ đã mở nắp được chất đầy trên bàn và dưới nền nhà. Anh thất kinh, gọi to: “Cô ơi! Cô…”
Chưa kịp nói hết câu thì anh nghe thấy giọng điệu khàn khàn còn ngái ngủ đầy cáu gắt của Hye Jin: “Đừng làm ồn nữa, khó khăn lắm mới chợp mắt được một tí.”
Ji Hyun giật thót mình, quay đầu nhìn thì thấy phía sau chiếc ghế sofa dài màu đỏ gần cửa sổ, một bàn tay thon dài với móng tay sơn màu đen giơ lên bám chặt vào thành ghế, sau đó là một cái đầu từ từ ngóc lên với gương mặt bị che kín bởi mái tóc xoăn dài. Ji Hyun trợn to đôi mắt kinh hãi, tay siết chặt cái chăn, la toáng: “Ôi... mẹ ơi!”
Bàn tay Hye Jin đưa lên vén tóc sang một bên lộ ra lỗ mũi nhét hai cục giấy, cô cất tiếng cười nhạo: “Cái gì vậy? Sáng bừng thế này mà vẫn còn sợ ma à? Anh nhát vừa thôi.”
Sắc mặt Ji Hyun hoàn toàn trở nên khó coi, anh quát to: “Này! Mới sáng sớm… em làm gì ở phòng anh thế hả?” Anh đưa tay chỉ những hộp kim chi, nói tiếp: “Còn cái quái gì thế này? Em tính làm loạn…”
Hye Jin liếc mắt nhìn theo hướng tay của anh chỉ, rồi cô chuyển mắt nhìn sang anh, ánh mắt mang theo tia kỳ quái. Anh trông thấy biểu tình trên mặt cô liền cau mày nghi hoặc.
Cô rời khỏi ghế, đưa tay lên gỡ hai cục giấy nhét ở mũi xuống để trên bàn. Vẻ mặt cô bực bội, cáu kỉnh nói: “Anh la cái gì chứ? Nếu không phải cả đêm anh gào thét, cứ luôn miệng gọi “gim chi, gim chi…”, mà cũng lạ…” Cô liếc mắt nhìn đống hộp kim chi: “Em không ngờ sở thích lúc say rượu của anh lại thú vị như vậy. Một hộp không chịu, phải một đống cơ, dậy mùi không chịu nổi. Thế mà lúc ngủ vẫn còn kêu “gim chi, gim chi…””
Gương mặt Ji Hyun lập tức biến sắc. Hye Jin trông thấy vẻ mặt đó của anh thì không khỏi nghi ngờ nhưng rất nhanh liền dấu nhẹm đi ánh mắt đó, cô ra vẻ bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh à! Em nói nghe này… Lần sau hãy đổi sở thích khác đi nhé.” Cô khẽ nhắm mắt lại, dang rộng hai cánh tay ra, mỉm môi cười nhẹ, nói tiếp: “Cái mà tỏa hương thơm ngọt dịu đó...” Sau đó cô mở mắt ra, trừng Ji Hyun, cáu kỉnh: “Được không? Thật là… hết chịu nổi luôn đấy.”
Ji Hyun cau mày, đưa tay bóp trán: “Được rồi, được rồi… Anh xin lỗi! Em cho người dọn dẹp đi.” Nói rồi, anh bước xuống khỏi giường vừa đi vừa cởi áo.
Hye Jin thu hồi vẻ bỡn cợt, đưa mắt nhìn theo anh. Cô nhớ lại đêm hôm qua… Khắp phòng bày đày hộp kim chi. Hye Jin cùng người giúp việc ôm trên người vài hộp kim chi, vội vã lom khom đặt chúng xuống chỗ trống. Cô nhìn qua Ji Hyun thấy anh đang ngồi yên lặng dưới nền giữa hàng loạt hộp kim chi, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù xù, gương mặt buồn bã, hai hàng nước mắt cứ mặc nhiên khẽ chảy dài trên má.
Sự tình đó khiến Hye Jin tò mò, sắc mặt cô trở nên ngưng trọng, ánh mắt phức tạp lẳng lặng nhìn theo sau anh.
Sau khi đuổi Hye Jin đi, Ji Hyun đến phòng tập võ trong nhà chính mình.
Trong căn phòng rộng, kín đáo, dưới nền được trải thảm, ánh sáng lờ mờ. Ji Hyun và Hong Won Sub cùng mặc võ phục đứng đối diện nhau. Ánh mắt họ sắc lẻm gườm nhau. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo hai người. Ji Hyun nắm chặt hai bàn tay giơ ra trước thủ thế, bước từng bước xoay vòng quanh. Hong Won Sub liếc mắt quan sát từng hành động của Ji Hyun thủ thế. Bất ngờ Ji Hyun lao tới nhanh từ đằng sau, tay phải giơ lên đặt trên đỉnh đầu của Hong Won Sub. Hong Won Sub nhanh chóng đưa hai tay dùng lực chụp lấy cổ tay của Ji Hyun đồng thời chùn thấp người xuống, xoay người vặn mạnh cổ tay của Ji Hyun sau đó tung chân đá mạnh vào huyệt đùi của anh. Ji Hyun trúng đòn, mất đà ngã úp xuống thảm. Hong Won Sub bẻ quặp cánh tay Ji Hyun ra sau lưng của anh rồi ngồi lên người anh. Ji Hyun đập bàn tay kia xuống thảm mấy cái. Hong Won Sub liền buông anh ra và đứng dậy. Ji Hyun lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên, thở hồng hộc. Cả hai đứng đối diện, cúi đầu chào nhau.
Một lát sau, Ji Hyun ngồi bệt xuống thảm, mồ hôi túa ra nhỏ giọt trên mặt.
Hong Won Sub từ phía sau đi tới gần, trên tay cầm hai chai nước suối, hắn đưa một chai cho Ji Hyun: “Giám đốc! Dùng nước ạ.”
Ji Hyun cầm lấy chai nước, mở nắp ra, ngửa cổ uống một ngụm dài.
Hong Won Sub ngồi xuống bên cạnh Ji Hyun, tay cầm chai nước suối mở nắp ra đưa lên miệng uống, rồi hạ chai nước xuống, nhìn sang anh hỏi: “Hôm nay giám đốc sao vậy? Không có tinh thần gì cả.”
Ji Hyun buông tiếng thở dài, ngã người ra sau nằm ngửa xuống nền: “Là tác dụng phụ của cồn đấy.”
Hong Won Sub chần chờ nhìn anh, ngập ngừng nói: “Cô gái đó…” Hắn chưa nói hết lời thì Ji Hyun quay sang trừng hắn, nét mặt anh lạnh tanh, đánh gãy lời hắn: “Hãy cẩn thận với câu hỏi của mình.”
Hong Won Sub khựng lại có chút bất đắc dĩ thu hồi tâm tư, cúi đầu cung kính: “Vâng, thưa giám đốc.”
Ánh mắt Ji Hyun phiền muộn nhìn hắn, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Hong Won Sub nâng mắt lẳng lặng nhìn theo cho đến khi thân ảnh Ji Hyun khuất sau cánh cửa. Hắn buông tiếng thở dài, thầm than: “Tôi chỉ muốn báo… người đó rất khỏe, sống rất tốt. Giám đốc sao phải khổ sở như vậy?”
Ji Hyun rời khỏi phòng tập võ đi đến hồ bơi, anh ngụp lặn trong làn nước một lúc rồi ngoi lên khỏi mặt nước, tay đưa lên vuốt nước trên mặt, ngửa đầu hít thở không khí, đôi mắt của anh đỏ au.
Sau một hồi, trong phòng thay đồ, Ji Hyun để nửa thân trên trần, dưới thân quấn khăn tắm từ cửa tiến vào. Anh dừng trước tủ quần áo, đưa tay mở cửa tủ ra. Trước mắt anh là hàng loạt áo sơ mi đủ màu sắc, ngón tay đưa tới chạm vào và lướt qua chúng.
Ít phút sau, trong gương là hình ảnh Ji Hyun vận trang phục công sở lịch lãm sang trọng. Anh nhìn chính mình trong gương, đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ.
Một tia nắng rọi qua sườn mặt anh. Anh xoay mặt nhìn.
Ji Hyun đứng trước cửa sổ, vung tay lên kéo mạnh rèm cửa ra. Cả người anh lập tức bị ánh sáng bao phủ. Trước mắt anh là ánh mặt trời xuyên qua lớp kính rọi sáng căn phòng. Anh cười tươi, miệng thì thầm bằng tiếng Việt: “Chào em!”
Lúc này, tại Việt Nam. Trong nhà của Linh Chi, Khánh Băng đứng trước cửa sổ ngước nhìn bầu trời cao xanh thẳm, thì thầm một mình: “Chào anh!”
****
Đường phố Seoul buổi sáng nhộn nhịp tấp nập.
Trên cao tốc, qua ô cửa xe ô tô, Ji Hyun ngồi trong xe, tay cầm vô lăng điều khiển. Chiếc xe lao đi rất nhanh, lách qua vượt mặt các xe khác trên đường đông đúc xe cộ lưu thông.
Trước tòa nhà của tập đoàn AP. Nhân viên vội vã tiến vào đi làm. Xe của Ji Hyun thắng gấp lại, dừng đột ngột trước cửa. Cửa xe mở ra, Ji Hyun đeo túi trên vai, tai gắn airpods, bước xuống xe, tiện tay nắm cửa xe đóng lại.
Hai bảo vệ đứng trước cửa thấy anh đang đi tới liền lập tức khom người chào. Anh đi ngang qua họ, vung tay quăng chìa khóa xe lên. Chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay của một người trong bọn họ. Anh đút hai tay vào túi quần ung dung đi qua cửa vào bên trong công ty.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy Ji Hyun liền lập tức đứng lại cúi đầu chào. Vài nhân viên nữ túm tụm lại, ánh mắt ngưỡng mộ si mê nhìn theo sau Ji Hyun, tay che miệng thì thầm kháo nhau: “Ôi... chắc chết mất! Quá style!”
Một anh nhân viên có thân hình nhỏ con, đeo kính cận, khệ nệ bưng chồng giấy tờ cao quá đầu, hai bên cánh tay đeo hai túi giấy đựng ly cà phê đang đứng trước cửa thang máy đóng kín, chờ đợi. Phía sau hắn ta, Ji Hyun đi tới, băng ngang qua hắn. Tay anh đột nhiên vươn ra thò vào trong túi giấy lấy một ly cà phê ra rồi nói: “Lên tầng 21! Trong vòng nửa tiếng chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.”
Hắn giật mình ngây ra xoay mặt nhìn theo anh, mắt hắn thấy bàn tay cầm ly cafe của anh nâng lên kèm theo tiếng nói: “Cảm ơn!”
Hắn sửng sốt nhìn đăm đăm ly cafe trên tay anh liền vội vàng xoay mặt cúi nhìn xuống một bên túi thì thấy trong túi thiếu mất một ly, hắn hoảng hốt ngẩng đầu xoay mặt nhìn thì trước mắt hắn hành lang trống trơn, không thấy Ji Hyun đâu nữa. Vẻ mặt hắn ngốc lăng, tự lẩm bẩm nói: “Vừa rồi... vừa rồi là... giám đốc Kim... nói với mình sao?... trợ lý...? Mình ư?”
Trên hành lang tầng 21. Hong Won Sub cùng đội nhân viên cận vệ đang đứng chờ trước cửa thang máy, thấy cửa mở ra, Ji Hyun đứng bên trong liền lập tức đứng nghiêm, cúi đầu chào.
Ji Hyun cầm ly cà phê đưa lên miệng uống một ngụm rồi bước ra ngoài đi lướt ngang qua họ.
Hong Won Sub dẫn đầu cùng những người khác đi theo phía sau anh. Hắn vừa đi vừa báo cáo: “Giám đốc! Cậu ta là Ok Ki Chun, nhân viên thử việc tại phòng kinh doanh.”
Ji Hyun chợt dừng bước, xoay người ra sau nhìn hắn. Hắn sững người nghi hoặc nhìn anh, thấy anh cười, đột nhiên hắn cúi đầu nhìn xuống. Trước mắt hắn thấy trong lòng bàn tay mình đặt một ly café, bên tai hắn nghe thấy tiếng của Ji Hyun: “Cảm ơn!” Hắn ngẩng lên trông thấy Ji Hyun đã cất bước đi tiếp. Hắn xoay người cầm ly cà phê đặt nhanh vào tay của người nhân viên cận vệ đứng sau lưng mình. Sau đó hắn vội sải bước nhanh đuổi theo Ji Hyun.
Anh nhân viên cận vệ đứng yên cúi nhìn vào trong ly cà phê đã uống dở, ngơ ngác nói: “Cái này là ý gì vậy?”
Một nhân viên cận vệ khác đứng bên cạnh, đưa tay đánh nhẹ lên sau đầu anh ta vừa cười vừa nói: “Đưa cho cậu để bỏ vào thùng rác. Còn nếu cậu thích thì đem về làm kỷ niệm. Cái thằng ngốc này!”
Trong phòng ngủ, đồng hồ báo thức đặt trên tủ nhỏ nơi đầu giường đánh mốc: 6 GIỜ 00 PHÚT, đổ chuông reo vang.
Trên giường, Ji Hyun nằm nhoái đầu ra khỏi chăn, vươn bàn tay ra mò mẫm trên tủ chộp lấy chiếc đồng hồ nhấn nút tắt chuông, mắt nhắm, uể oải ngồi dậy, vò đầu tóc bù xù. Bất chợt mày anh cau lại, hai cánh mũi phập phồng theo nhịp hít thở. Mắt anh hé mở nhìn, rồi đột nhiên mở to mắt, đôi con ngươi trợn trừng kinh ngạc, sửng sốt. Trước mắt anh khắp phòng các hộp kim chi đủ loại đủ kích cỡ đã mở nắp được chất đầy trên bàn và dưới nền nhà. Anh thất kinh, gọi to: “Cô ơi! Cô…”
Chưa kịp nói hết câu thì anh nghe thấy giọng điệu khàn khàn còn ngái ngủ đầy cáu gắt của Hye Jin: “Đừng làm ồn nữa, khó khăn lắm mới chợp mắt được một tí.”
Ji Hyun giật thót mình, quay đầu nhìn thì thấy phía sau chiếc ghế sofa dài màu đỏ gần cửa sổ, một bàn tay thon dài với móng tay sơn màu đen giơ lên bám chặt vào thành ghế, sau đó là một cái đầu từ từ ngóc lên với gương mặt bị che kín bởi mái tóc xoăn dài. Ji Hyun trợn to đôi mắt kinh hãi, tay siết chặt cái chăn, la toáng: “Ôi... mẹ ơi!”
Bàn tay Hye Jin đưa lên vén tóc sang một bên lộ ra lỗ mũi nhét hai cục giấy, cô cất tiếng cười nhạo: “Cái gì vậy? Sáng bừng thế này mà vẫn còn sợ ma à? Anh nhát vừa thôi.”
Sắc mặt Ji Hyun hoàn toàn trở nên khó coi, anh quát to: “Này! Mới sáng sớm… em làm gì ở phòng anh thế hả?” Anh đưa tay chỉ những hộp kim chi, nói tiếp: “Còn cái quái gì thế này? Em tính làm loạn…”
Hye Jin liếc mắt nhìn theo hướng tay của anh chỉ, rồi cô chuyển mắt nhìn sang anh, ánh mắt mang theo tia kỳ quái. Anh trông thấy biểu tình trên mặt cô liền cau mày nghi hoặc.
Cô rời khỏi ghế, đưa tay lên gỡ hai cục giấy nhét ở mũi xuống để trên bàn. Vẻ mặt cô bực bội, cáu kỉnh nói: “Anh la cái gì chứ? Nếu không phải cả đêm anh gào thét, cứ luôn miệng gọi “gim chi, gim chi…”, mà cũng lạ…” Cô liếc mắt nhìn đống hộp kim chi: “Em không ngờ sở thích lúc say rượu của anh lại thú vị như vậy. Một hộp không chịu, phải một đống cơ, dậy mùi không chịu nổi. Thế mà lúc ngủ vẫn còn kêu “gim chi, gim chi…””
Gương mặt Ji Hyun lập tức biến sắc. Hye Jin trông thấy vẻ mặt đó của anh thì không khỏi nghi ngờ nhưng rất nhanh liền dấu nhẹm đi ánh mắt đó, cô ra vẻ bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh à! Em nói nghe này… Lần sau hãy đổi sở thích khác đi nhé.” Cô khẽ nhắm mắt lại, dang rộng hai cánh tay ra, mỉm môi cười nhẹ, nói tiếp: “Cái mà tỏa hương thơm ngọt dịu đó...” Sau đó cô mở mắt ra, trừng Ji Hyun, cáu kỉnh: “Được không? Thật là… hết chịu nổi luôn đấy.”
Ji Hyun cau mày, đưa tay bóp trán: “Được rồi, được rồi… Anh xin lỗi! Em cho người dọn dẹp đi.” Nói rồi, anh bước xuống khỏi giường vừa đi vừa cởi áo.
Hye Jin thu hồi vẻ bỡn cợt, đưa mắt nhìn theo anh. Cô nhớ lại đêm hôm qua… Khắp phòng bày đày hộp kim chi. Hye Jin cùng người giúp việc ôm trên người vài hộp kim chi, vội vã lom khom đặt chúng xuống chỗ trống. Cô nhìn qua Ji Hyun thấy anh đang ngồi yên lặng dưới nền giữa hàng loạt hộp kim chi, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù xù, gương mặt buồn bã, hai hàng nước mắt cứ mặc nhiên khẽ chảy dài trên má.
Sự tình đó khiến Hye Jin tò mò, sắc mặt cô trở nên ngưng trọng, ánh mắt phức tạp lẳng lặng nhìn theo sau anh.
Sau khi đuổi Hye Jin đi, Ji Hyun đến phòng tập võ trong nhà chính mình.
Trong căn phòng rộng, kín đáo, dưới nền được trải thảm, ánh sáng lờ mờ. Ji Hyun và Hong Won Sub cùng mặc võ phục đứng đối diện nhau. Ánh mắt họ sắc lẻm gườm nhau. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo hai người. Ji Hyun nắm chặt hai bàn tay giơ ra trước thủ thế, bước từng bước xoay vòng quanh. Hong Won Sub liếc mắt quan sát từng hành động của Ji Hyun thủ thế. Bất ngờ Ji Hyun lao tới nhanh từ đằng sau, tay phải giơ lên đặt trên đỉnh đầu của Hong Won Sub. Hong Won Sub nhanh chóng đưa hai tay dùng lực chụp lấy cổ tay của Ji Hyun đồng thời chùn thấp người xuống, xoay người vặn mạnh cổ tay của Ji Hyun sau đó tung chân đá mạnh vào huyệt đùi của anh. Ji Hyun trúng đòn, mất đà ngã úp xuống thảm. Hong Won Sub bẻ quặp cánh tay Ji Hyun ra sau lưng của anh rồi ngồi lên người anh. Ji Hyun đập bàn tay kia xuống thảm mấy cái. Hong Won Sub liền buông anh ra và đứng dậy. Ji Hyun lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên, thở hồng hộc. Cả hai đứng đối diện, cúi đầu chào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, Ji Hyun ngồi bệt xuống thảm, mồ hôi túa ra nhỏ giọt trên mặt.
Hong Won Sub từ phía sau đi tới gần, trên tay cầm hai chai nước suối, hắn đưa một chai cho Ji Hyun: “Giám đốc! Dùng nước ạ.”
Ji Hyun cầm lấy chai nước, mở nắp ra, ngửa cổ uống một ngụm dài.
Hong Won Sub ngồi xuống bên cạnh Ji Hyun, tay cầm chai nước suối mở nắp ra đưa lên miệng uống, rồi hạ chai nước xuống, nhìn sang anh hỏi: “Hôm nay giám đốc sao vậy? Không có tinh thần gì cả.”
Ji Hyun buông tiếng thở dài, ngã người ra sau nằm ngửa xuống nền: “Là tác dụng phụ của cồn đấy.”
Hong Won Sub chần chờ nhìn anh, ngập ngừng nói: “Cô gái đó…” Hắn chưa nói hết lời thì Ji Hyun quay sang trừng hắn, nét mặt anh lạnh tanh, đánh gãy lời hắn: “Hãy cẩn thận với câu hỏi của mình.”
Hong Won Sub khựng lại có chút bất đắc dĩ thu hồi tâm tư, cúi đầu cung kính: “Vâng, thưa giám đốc.”
Ánh mắt Ji Hyun phiền muộn nhìn hắn, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Hong Won Sub nâng mắt lẳng lặng nhìn theo cho đến khi thân ảnh Ji Hyun khuất sau cánh cửa. Hắn buông tiếng thở dài, thầm than: “Tôi chỉ muốn báo… người đó rất khỏe, sống rất tốt. Giám đốc sao phải khổ sở như vậy?”
Ji Hyun rời khỏi phòng tập võ đi đến hồ bơi, anh ngụp lặn trong làn nước một lúc rồi ngoi lên khỏi mặt nước, tay đưa lên vuốt nước trên mặt, ngửa đầu hít thở không khí, đôi mắt của anh đỏ au.
Sau một hồi, trong phòng thay đồ, Ji Hyun để nửa thân trên trần, dưới thân quấn khăn tắm từ cửa tiến vào. Anh dừng trước tủ quần áo, đưa tay mở cửa tủ ra. Trước mắt anh là hàng loạt áo sơ mi đủ màu sắc, ngón tay đưa tới chạm vào và lướt qua chúng.
Ít phút sau, trong gương là hình ảnh Ji Hyun vận trang phục công sở lịch lãm sang trọng. Anh nhìn chính mình trong gương, đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ.
Một tia nắng rọi qua sườn mặt anh. Anh xoay mặt nhìn.
Ji Hyun đứng trước cửa sổ, vung tay lên kéo mạnh rèm cửa ra. Cả người anh lập tức bị ánh sáng bao phủ. Trước mắt anh là ánh mặt trời xuyên qua lớp kính rọi sáng căn phòng. Anh cười tươi, miệng thì thầm bằng tiếng Việt: “Chào em!”
Lúc này, tại Việt Nam. Trong nhà của Linh Chi, Khánh Băng đứng trước cửa sổ ngước nhìn bầu trời cao xanh thẳm, thì thầm một mình: “Chào anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
****
Đường phố Seoul buổi sáng nhộn nhịp tấp nập.
Trên cao tốc, qua ô cửa xe ô tô, Ji Hyun ngồi trong xe, tay cầm vô lăng điều khiển. Chiếc xe lao đi rất nhanh, lách qua vượt mặt các xe khác trên đường đông đúc xe cộ lưu thông.
Trước tòa nhà của tập đoàn AP. Nhân viên vội vã tiến vào đi làm. Xe của Ji Hyun thắng gấp lại, dừng đột ngột trước cửa. Cửa xe mở ra, Ji Hyun đeo túi trên vai, tai gắn airpods, bước xuống xe, tiện tay nắm cửa xe đóng lại.
Hai bảo vệ đứng trước cửa thấy anh đang đi tới liền lập tức khom người chào. Anh đi ngang qua họ, vung tay quăng chìa khóa xe lên. Chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay của một người trong bọn họ. Anh đút hai tay vào túi quần ung dung đi qua cửa vào bên trong công ty.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy Ji Hyun liền lập tức đứng lại cúi đầu chào. Vài nhân viên nữ túm tụm lại, ánh mắt ngưỡng mộ si mê nhìn theo sau Ji Hyun, tay che miệng thì thầm kháo nhau: “Ôi... chắc chết mất! Quá style!”
Một anh nhân viên có thân hình nhỏ con, đeo kính cận, khệ nệ bưng chồng giấy tờ cao quá đầu, hai bên cánh tay đeo hai túi giấy đựng ly cà phê đang đứng trước cửa thang máy đóng kín, chờ đợi. Phía sau hắn ta, Ji Hyun đi tới, băng ngang qua hắn. Tay anh đột nhiên vươn ra thò vào trong túi giấy lấy một ly cà phê ra rồi nói: “Lên tầng 21! Trong vòng nửa tiếng chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.”
Hắn giật mình ngây ra xoay mặt nhìn theo anh, mắt hắn thấy bàn tay cầm ly cafe của anh nâng lên kèm theo tiếng nói: “Cảm ơn!”
Hắn sửng sốt nhìn đăm đăm ly cafe trên tay anh liền vội vàng xoay mặt cúi nhìn xuống một bên túi thì thấy trong túi thiếu mất một ly, hắn hoảng hốt ngẩng đầu xoay mặt nhìn thì trước mắt hắn hành lang trống trơn, không thấy Ji Hyun đâu nữa. Vẻ mặt hắn ngốc lăng, tự lẩm bẩm nói: “Vừa rồi... vừa rồi là... giám đốc Kim... nói với mình sao?... trợ lý...? Mình ư?”
Trên hành lang tầng 21. Hong Won Sub cùng đội nhân viên cận vệ đang đứng chờ trước cửa thang máy, thấy cửa mở ra, Ji Hyun đứng bên trong liền lập tức đứng nghiêm, cúi đầu chào.
Ji Hyun cầm ly cà phê đưa lên miệng uống một ngụm rồi bước ra ngoài đi lướt ngang qua họ.
Hong Won Sub dẫn đầu cùng những người khác đi theo phía sau anh. Hắn vừa đi vừa báo cáo: “Giám đốc! Cậu ta là Ok Ki Chun, nhân viên thử việc tại phòng kinh doanh.”
Ji Hyun chợt dừng bước, xoay người ra sau nhìn hắn. Hắn sững người nghi hoặc nhìn anh, thấy anh cười, đột nhiên hắn cúi đầu nhìn xuống. Trước mắt hắn thấy trong lòng bàn tay mình đặt một ly café, bên tai hắn nghe thấy tiếng của Ji Hyun: “Cảm ơn!” Hắn ngẩng lên trông thấy Ji Hyun đã cất bước đi tiếp. Hắn xoay người cầm ly cà phê đặt nhanh vào tay của người nhân viên cận vệ đứng sau lưng mình. Sau đó hắn vội sải bước nhanh đuổi theo Ji Hyun.
Anh nhân viên cận vệ đứng yên cúi nhìn vào trong ly cà phê đã uống dở, ngơ ngác nói: “Cái này là ý gì vậy?”
Một nhân viên cận vệ khác đứng bên cạnh, đưa tay đánh nhẹ lên sau đầu anh ta vừa cười vừa nói: “Đưa cho cậu để bỏ vào thùng rác. Còn nếu cậu thích thì đem về làm kỷ niệm. Cái thằng ngốc này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro