Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Gặp gỡ Lihu
2024-11-08 01:18:41
Huyễn nghe những lời này xong thì xoa xoa cằm có chút suy tư. (
Nhìn về hướng Lihu, cô ấy đang phụ giúp những người đàn ông kia cùng nhau vót lại những mũi tên cũ đã bị mòn, cả tập thể có một bầu không khí khá hài hòa, có thể nhìn ra là đa phần bọn họ đều có sự kính nề nhất định với cô gái thậm chí còn chưa cao quá vai bọn họ này.
Nhu co cam ung, Lihu ngoai dau lai, tam mat haingudi mot lan nua dung nhau, ti trong mau vang nhat lap loe
của ánh mắt đó, Huyễn thấy được ý tứ của cô.
Thế là hắn nhún nhún vai, miệng cười mỉm.
Trước khi nhập tiệc, Đại tư tế tiến đến bệ đá, làm lễ dâng lên vụ thần của họ và đọc một bài chú gì đó.
Tiếng vụn củi cháy kêu lách tách, kết hợp với tiếng gió lùa qua những tán lá rừng đêm nghe thật heo hút, nhưng sự náo nhiệt của những con người khiến cho không khí nhiễm màu hân hoan, cộng thêm những ánh sáng xanh nhàn nhạt cứ như đom đóm đang lập lờ khắp làng, cảm giác như cả bộ lạc này đang được ôm ấp trong vòng tay của mẹ thiên nhiên, ngăn cách họ với những nguy hiểm của cánh rừng.
Nói thực ra thì những món dân dã này không có gì nổi bật cả, đem ra so sánh với những món ăn ở thành thị mà nói thì vô cùng đơn giản, nhưng chính không khí ấm áp của dân cư nơi đây đem lại cho nó một vị gì đó khác, khiến Khương Nha bất tri bất giác ăn nhiều lên, một bên ăn một bên uống rượu, trò chuyện bằng tiếng địa phương sứt sẹo của hắn với dân làng đem cho hắn một trải nghiệm mới lạ.
Bất tri bất giác quên luôn Huyễn vốn ngồi cạnh chính mình đã đi đâu từ lúc nào.
Đồng thời biến mất cũng có cô nàng Lihu kia.
Ở một góc nhỏ của làng, nơi tập trung những vũ khí bị bỏ xó do hư hỏng hoặc lỗi, Huyễn thấy được bóng dáng của Lihu trong đó, ánh trăng chiếu vào mái tóc trắng của cô làm cho nó như tan vào không khí, phát sáng lên.
"Ngươi tới rồi." Lihu vừa thấy thân ảnh của hắn thì liền lên tiếng bằng tiếng Nam Việt quốc rất trôi chảy.
Huyễn cười cười, cũng đáp lại: "Có vẻ như chúng ta đều tò mò về nhau."
Rồi rất ăn ý, chẳng ai bảo ai mà cả hai người đều lôi ra vũ khí của chính bản thân, nhanh chóng lao vào.
Lihu tay nắm roi dây, vung mạnh hướng về phía mạn sườn của Huyễn, lực đạo mạnh đủ để tạo ra tiếng nổ trong không khí, nếu đòn đánh này mà trúng vào xác thịt thì chắc chắn đủ để quất vào tới xương.
Nhưng Huyễn tất nhiên không đứng im chịu tội, hắn nhảy lên, mũi chân chạm vào đầu sợi dây và mượn lực mỏng mảnh từ đó mà bật đến trước mắt Lihu với tốc độ không tưởng, song đao được bao phủ bởi yêu lực đỏ máu, phát ra ánh sáng nhè nhẹ cắt chéo về phía trước mắt.
Lihu lập tức thu dây, tốc độ cũng không kém cạnh khi ngay sau đó liền vung nó lên một cành cây phía trên đầu, kéo bản thân lên tránh thoát khỏi đòn hiểm.
Ý thức chiến đấu và khả năng điều khiển vũ khí thật đáng kinh ngạc, cô ta lại còn dựa vào ưu thế địa lý tạo ra lợi thế cho bản thân, đáng để chú ý đấy!' Huyễn vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ, động tác tay lại không dừng chút nào, lập tức dậm chân phóng đến nơi Lihu đang lơ lửng.
Lihu buông tay khỏi roi dây, tránh thoát khỏi đao khí đỏ rực đang lao tới, cô nàng lộn nhào trong không khí và tiếp đất một cách nhẹ nhàng, ngay sau đó lập tức xoay người, đá chân vào một cung gỗ xếp xó trong góc, cầm nó lên với tư thế giương cung.
Huyễn nhìn cô, tạm dừng động tác, hắn không thấy mũi tên nào trong tay Lihu cả, nên tạm thời không hiểu cô đang định làm gì, cảm thấy rất thú vị liền đứng im đợi chiêu.
Lihu nhắm một mắt lại, mắt còn lại lóe sáng, tay phải nắm chặt cung đến mức khiến cho nó bị nứt nẻ, như đã nhắm chuẩn mục tiêu, khi tay trái cô buông ra là lúc bốn năm đạo ánh sáng màu trắng vùn vụt bay đến nhắm vào thân của Huyễn.
Rất nhanh, đã thế trước khi ra khỏi cung nó còn vô hình nên suýt nữa Huyễn đã chẳng thể nhìn ra, mãi cho đến khi nó đã sát gần, hắn mới thấy được quỹ đạo của chúng, sau đó bằng vào tốc độ phản ứng kinh người, né tránh và đồng thời đập tan chúng.
Kết thúc lượt bắn, bởi vì không chịu nổi lực đạo của Lihu nữa, cây cung cũng đồng thời vỡ nát, cô ấy cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, ném nó đi, sắc mặt bình tĩnh mà lên tiếng:
"Đủ rồi, đến đây thôi."
Huyễn cũng tra đao vào vỏ, hai người đình chiến.
"Ta đoán ngươi cũng không còn sót lại bao nhiêu yêu lực nhỉ, mấy cú bắn đó cũng ấn tượng nhưng tiêu hao không ít đâu?"
Lihu không lên tiếng đáp lời, liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bật nhảy lên lấy lại roi dây của bản thân, động tác linh hoạt nhẹ nhàng, không hề sử dụng đến yêu lực.
Vừa đáp đất, cô liền lên tiếng:
"Ngươi là yêu tộc." Một câu khẳng định.
Huyễn nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên, nhưng hắn sợ cô gái này lo rằng bản thân sẽ gây hại cho bộ lạc, nên bồi thêm cầu:
"Ta chỉ là tá túc một đêm thôi, không cần đề phòng quá mức."
Lihu giãn ra lông mày, hơi hơi thở dốc, tiến lại gần Huyễn, lúc bấy giờ quan sát ở tầm gần hắn mới thấy được vài giọt mồ hôi trên cổ cô, có vẻ cú bắn lúc nãy đã tiêu hao tương đối yêu lực của cô ấy.
"Ngươi rất lợi hại." Lại là một câu khẳng định.
Huyễn tựa vào tường, lôi ra thuốc lá bắt đầu hít mây nhả khói, đáp lại:
"Ừ thì, chắc là cũng tương đối? Ngươi cũng không tệ đâu."
Lihu nhìn chăm chăm hẳn, màu vàng sáng trong ánh mắt cứ lập lòe liên tục, thể hiện chủ nhân của nó cũng đang cuồn cuộn nhiều suy nghĩ khác nhau.
'Hắn ta rất lợi hại, hư vô liên tiễn của ta chẳng hề làm hắn khó khăn chút nào.' Lihu nghĩ, hư vô liên tiễn là kỹ thuật mà cô phải luyện tập suốt nhiều năm trời, nó là sự kết hợp giữa kĩ thuật bắn yêu lực tạo ra mũi tên khí và dồn nội lực vào dây cung để tạo ra tốc độ bắn, trên cơ bản, kĩ thuật này rất khó để thực hiện và sự tiêu hao yêu lực cho nó cũng rất lớn.
Tuy nhiên, đổi lại với điều đó, sức sát thương và tốc độ của nó đạt tới được mức cực đại mà không mũi tên bình thường nào có thể sánh bằng, trên cơ bản nó nhanh hơn tốc độ âm thanh và gần như vô hình trên quỹ đạo đường đi, thậm chí yêu khí thoát ra cũng nhỏ bé vô cùng nên rất khó để phát hiện cho đến khi đối thủ trúng đòn.
Nhưng từ lần bắn thử ban nãy, Lihu đã tỉ mỉ quan sát được, từ ban đầu Huyễn thực tế cũng không nhận ra được đường bắn của cô, mà phải mãi cho đến khi mũi tên cách hắn chưa đến mười cm, bằng phản ứng kinh người, hắn đưa ra phán đoán và đánh trả chỉ trong chưa tới một tích tắc.
'Đó không chỉ bởi vì hắn mạnh hơn ta, mà còn bởi vì hắn có giác quan thực sự quá nhạy bén.' Lihu nghĩ, mày cau chặt lại, thật may là tên này không hề có ý xấu gì khi tiếp cận với cô và làng, nếu không, cô tin là bản thân dù có liều mạng cũng khó mà cản được.
Kẻ trước mắt là một gã cực kỳ nguy hiểm.
Cảm ơn chương trước đã có độc giả sửa lỗi chính tả giúp mình, nếu mng có check được lỗi cứ giúp mình sửa như thế tiếp với nhé, cảm ơn mng.
Nhìn về hướng Lihu, cô ấy đang phụ giúp những người đàn ông kia cùng nhau vót lại những mũi tên cũ đã bị mòn, cả tập thể có một bầu không khí khá hài hòa, có thể nhìn ra là đa phần bọn họ đều có sự kính nề nhất định với cô gái thậm chí còn chưa cao quá vai bọn họ này.
Nhu co cam ung, Lihu ngoai dau lai, tam mat haingudi mot lan nua dung nhau, ti trong mau vang nhat lap loe
của ánh mắt đó, Huyễn thấy được ý tứ của cô.
Thế là hắn nhún nhún vai, miệng cười mỉm.
Trước khi nhập tiệc, Đại tư tế tiến đến bệ đá, làm lễ dâng lên vụ thần của họ và đọc một bài chú gì đó.
Tiếng vụn củi cháy kêu lách tách, kết hợp với tiếng gió lùa qua những tán lá rừng đêm nghe thật heo hút, nhưng sự náo nhiệt của những con người khiến cho không khí nhiễm màu hân hoan, cộng thêm những ánh sáng xanh nhàn nhạt cứ như đom đóm đang lập lờ khắp làng, cảm giác như cả bộ lạc này đang được ôm ấp trong vòng tay của mẹ thiên nhiên, ngăn cách họ với những nguy hiểm của cánh rừng.
Nói thực ra thì những món dân dã này không có gì nổi bật cả, đem ra so sánh với những món ăn ở thành thị mà nói thì vô cùng đơn giản, nhưng chính không khí ấm áp của dân cư nơi đây đem lại cho nó một vị gì đó khác, khiến Khương Nha bất tri bất giác ăn nhiều lên, một bên ăn một bên uống rượu, trò chuyện bằng tiếng địa phương sứt sẹo của hắn với dân làng đem cho hắn một trải nghiệm mới lạ.
Bất tri bất giác quên luôn Huyễn vốn ngồi cạnh chính mình đã đi đâu từ lúc nào.
Đồng thời biến mất cũng có cô nàng Lihu kia.
Ở một góc nhỏ của làng, nơi tập trung những vũ khí bị bỏ xó do hư hỏng hoặc lỗi, Huyễn thấy được bóng dáng của Lihu trong đó, ánh trăng chiếu vào mái tóc trắng của cô làm cho nó như tan vào không khí, phát sáng lên.
"Ngươi tới rồi." Lihu vừa thấy thân ảnh của hắn thì liền lên tiếng bằng tiếng Nam Việt quốc rất trôi chảy.
Huyễn cười cười, cũng đáp lại: "Có vẻ như chúng ta đều tò mò về nhau."
Rồi rất ăn ý, chẳng ai bảo ai mà cả hai người đều lôi ra vũ khí của chính bản thân, nhanh chóng lao vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lihu tay nắm roi dây, vung mạnh hướng về phía mạn sườn của Huyễn, lực đạo mạnh đủ để tạo ra tiếng nổ trong không khí, nếu đòn đánh này mà trúng vào xác thịt thì chắc chắn đủ để quất vào tới xương.
Nhưng Huyễn tất nhiên không đứng im chịu tội, hắn nhảy lên, mũi chân chạm vào đầu sợi dây và mượn lực mỏng mảnh từ đó mà bật đến trước mắt Lihu với tốc độ không tưởng, song đao được bao phủ bởi yêu lực đỏ máu, phát ra ánh sáng nhè nhẹ cắt chéo về phía trước mắt.
Lihu lập tức thu dây, tốc độ cũng không kém cạnh khi ngay sau đó liền vung nó lên một cành cây phía trên đầu, kéo bản thân lên tránh thoát khỏi đòn hiểm.
Ý thức chiến đấu và khả năng điều khiển vũ khí thật đáng kinh ngạc, cô ta lại còn dựa vào ưu thế địa lý tạo ra lợi thế cho bản thân, đáng để chú ý đấy!' Huyễn vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ, động tác tay lại không dừng chút nào, lập tức dậm chân phóng đến nơi Lihu đang lơ lửng.
Lihu buông tay khỏi roi dây, tránh thoát khỏi đao khí đỏ rực đang lao tới, cô nàng lộn nhào trong không khí và tiếp đất một cách nhẹ nhàng, ngay sau đó lập tức xoay người, đá chân vào một cung gỗ xếp xó trong góc, cầm nó lên với tư thế giương cung.
Huyễn nhìn cô, tạm dừng động tác, hắn không thấy mũi tên nào trong tay Lihu cả, nên tạm thời không hiểu cô đang định làm gì, cảm thấy rất thú vị liền đứng im đợi chiêu.
Lihu nhắm một mắt lại, mắt còn lại lóe sáng, tay phải nắm chặt cung đến mức khiến cho nó bị nứt nẻ, như đã nhắm chuẩn mục tiêu, khi tay trái cô buông ra là lúc bốn năm đạo ánh sáng màu trắng vùn vụt bay đến nhắm vào thân của Huyễn.
Rất nhanh, đã thế trước khi ra khỏi cung nó còn vô hình nên suýt nữa Huyễn đã chẳng thể nhìn ra, mãi cho đến khi nó đã sát gần, hắn mới thấy được quỹ đạo của chúng, sau đó bằng vào tốc độ phản ứng kinh người, né tránh và đồng thời đập tan chúng.
Kết thúc lượt bắn, bởi vì không chịu nổi lực đạo của Lihu nữa, cây cung cũng đồng thời vỡ nát, cô ấy cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, ném nó đi, sắc mặt bình tĩnh mà lên tiếng:
"Đủ rồi, đến đây thôi."
Huyễn cũng tra đao vào vỏ, hai người đình chiến.
"Ta đoán ngươi cũng không còn sót lại bao nhiêu yêu lực nhỉ, mấy cú bắn đó cũng ấn tượng nhưng tiêu hao không ít đâu?"
Lihu không lên tiếng đáp lời, liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bật nhảy lên lấy lại roi dây của bản thân, động tác linh hoạt nhẹ nhàng, không hề sử dụng đến yêu lực.
Vừa đáp đất, cô liền lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi là yêu tộc." Một câu khẳng định.
Huyễn nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên, nhưng hắn sợ cô gái này lo rằng bản thân sẽ gây hại cho bộ lạc, nên bồi thêm cầu:
"Ta chỉ là tá túc một đêm thôi, không cần đề phòng quá mức."
Lihu giãn ra lông mày, hơi hơi thở dốc, tiến lại gần Huyễn, lúc bấy giờ quan sát ở tầm gần hắn mới thấy được vài giọt mồ hôi trên cổ cô, có vẻ cú bắn lúc nãy đã tiêu hao tương đối yêu lực của cô ấy.
"Ngươi rất lợi hại." Lại là một câu khẳng định.
Huyễn tựa vào tường, lôi ra thuốc lá bắt đầu hít mây nhả khói, đáp lại:
"Ừ thì, chắc là cũng tương đối? Ngươi cũng không tệ đâu."
Lihu nhìn chăm chăm hẳn, màu vàng sáng trong ánh mắt cứ lập lòe liên tục, thể hiện chủ nhân của nó cũng đang cuồn cuộn nhiều suy nghĩ khác nhau.
'Hắn ta rất lợi hại, hư vô liên tiễn của ta chẳng hề làm hắn khó khăn chút nào.' Lihu nghĩ, hư vô liên tiễn là kỹ thuật mà cô phải luyện tập suốt nhiều năm trời, nó là sự kết hợp giữa kĩ thuật bắn yêu lực tạo ra mũi tên khí và dồn nội lực vào dây cung để tạo ra tốc độ bắn, trên cơ bản, kĩ thuật này rất khó để thực hiện và sự tiêu hao yêu lực cho nó cũng rất lớn.
Tuy nhiên, đổi lại với điều đó, sức sát thương và tốc độ của nó đạt tới được mức cực đại mà không mũi tên bình thường nào có thể sánh bằng, trên cơ bản nó nhanh hơn tốc độ âm thanh và gần như vô hình trên quỹ đạo đường đi, thậm chí yêu khí thoát ra cũng nhỏ bé vô cùng nên rất khó để phát hiện cho đến khi đối thủ trúng đòn.
Nhưng từ lần bắn thử ban nãy, Lihu đã tỉ mỉ quan sát được, từ ban đầu Huyễn thực tế cũng không nhận ra được đường bắn của cô, mà phải mãi cho đến khi mũi tên cách hắn chưa đến mười cm, bằng phản ứng kinh người, hắn đưa ra phán đoán và đánh trả chỉ trong chưa tới một tích tắc.
'Đó không chỉ bởi vì hắn mạnh hơn ta, mà còn bởi vì hắn có giác quan thực sự quá nhạy bén.' Lihu nghĩ, mày cau chặt lại, thật may là tên này không hề có ý xấu gì khi tiếp cận với cô và làng, nếu không, cô tin là bản thân dù có liều mạng cũng khó mà cản được.
Kẻ trước mắt là một gã cực kỳ nguy hiểm.
Cảm ơn chương trước đã có độc giả sửa lỗi chính tả giúp mình, nếu mng có check được lỗi cứ giúp mình sửa như thế tiếp với nhé, cảm ơn mng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro