Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Những ngày chu...
2024-11-08 01:18:41
Đến chừng gần tối muộn, tiếng ổn ào náo nhiệt bên ngoài cổng làng bỗng khiến cho Huyễn chú ý, có vẻ như đội săn thú của bộ lạc này đã trở về.
Tất nhiên là nếu đã có dịp ghé qua nơi đặc biệt này, hắn không thể nào bỏ qua cơ hội quan sát những 'chiến binh' của họ được, rõ ràng nếu xét về độ lớn mạnh và uy tín của các vị thần thì ngũ phái có ưu thế rất lớn, liên quan theo đó thì môn sinh của phái cũng mạnh mẽ rõ rệt, nhưng phải tất có lý do gì đó khiến những vô thần nhân này bỏ qua được sự cám dỗ đó mà quyết tâm đi theo con đường này mới phải.
Nếu giả như Huyễn là một nhân loại bình thường, hắn chắc chắn sẽ chọn làm tín đồ của những vị thần lớn mạnh, bởi vì đó là lựa chọn an toàn và được bảo đảm bằng sức mạnh của đại môn phái, ấy mà lại có một nhóm người đi theo lối đi nguy hiểm, dễ dàng bị cô lập và phải đối diện với nguy hiểm một mình như thế, thực khiến hắn vô cùng tò mò.
Khương Nha cũng theo sát hắn, từ xa xa đã thấy được vài nam nhân cao lớn bất thường, có khi phải ước chừng hơn hai mét, trên người xăm đầy các hình xăm tương đồng với trên tượng gỗ, trông rất là bắt mắt.
Bọn họ lưng đeo cung tên, trên vai vác theo nào là heo rừng, gà rừng thậm chí là rắn, có vẻ như chỉ cần có thịt thì không kén chọn gì cả, mấy thiếu nữ trong làng thì xuýt xoa ngưỡng mộ đứng đó xem xét vết thương cho họ.
Chợt, Huyễn chú ý thấy một vóc người không hợp với nhóm này cho lắm, nheo mắt nhìn kĩ thì mới thấy đó là một thiếu nữ.
'Hừm? Nữ giới cũng đi săn được à?' Hình như cũng không phải, vì ngoại trừ cô ta ra thì nhóm người này chẳng còn thành viên nào khác.
Nhìn cơ bắp trên người cô ấy, tuy không vạm vỡ như những nam nhân kia lại lộ rõ được sức bật dẻo dai bên trong đó, nhưng đáng chú ý hơn hết thảy, chính là màu tóc trắng xóa và đôi mắt vàng kim của cô gái này, nó thậm chí còn nổi bật hơn cả bởi vì nước da của cô ấy màu bánh mật, trong khi hầu hết những người trong tộc đều có màu tóc đen, và mắt đen.
"Đây rõ ràng không phải tóc bạc..." Huyễn lẩm nhẩm, vì nó trông tinh khiết như màu lông của cáo tuyết vậy.
"Này... không nhẽ nữ tử đó là người ngoại tộc?" Hiển nhiên Khương Nha cũng chú ý tới điểm đặc biệt này, thế nên hắn liền ghé tai Huyễn mà hỏi, nhưng vừa dứt câu, một giọng nói truyền đến từ phía sau đã giải đáp thắc mắc cho
ทลีท:
"Đúng thế, Lihu không sinh ra ở làng bọn ta."
Người lên tiếng không ai khác chính là đại tư tế, tưởng rằng cô ấy sẽ kể chuyện nên Huyễn đang tính dỏng tai lên nghe thì ai dè cô ta chỉ nói đúng một câu đó xong liền đi thẳng về phía đội đi săn, biểu hiện khó hiểu đó làm hắn có chút hoang mang, nếu đã kể thì sao không giải thích thêm? Còn nếu không muốn kể thì tại sao phải lên tiếng đáp lời chứ.
Không hiểu sao, Huyễn có cảm giác người phụ nữ này đang muốn hắn nói chuyện trực tiếp với cái cô Lihu kia, thế nên mới cố tình nhả mồi như thể.
Thực ra thì đó cũng là điều hắn dự định làm, bởi vì hắn đang rất tò mò với cô gái này, một nữ nhân ngoại tộc, vóc người nhỏ bé, lại trộn lẫn giữa những nam nhân to lớn vạm vỡ để đi săn thú, đã vậy lại còn có vẻ rất được người trong bộ lạc nể trọng.
Nhìn mấy con lợn rừng chất chồng trên cái vai nhỏ đó đi, không đem theo vũ khí nào cả mà chỉ có một đoạn roi dây thô ráp trên thắt lưng, nếu không phải cô ta chỉ là một người vác đồ, thì hiển nhiên là thực lực không tầm
thudng dau.
Như cảm nhận được cái nhìn quá mức chăm chú của hắn Lihu vốn đang trò chuyện với đại tư tế bỗng ngẩng đầu, hai người cách khoảng không vô tình chạm mắt với nhau, như bị giật mình, Lihu thốt lên khe khẽ:
"Yêu...tộc?"
Ái chà chà, Huyễn nghe được đấy nhé, thế nên hắn liền gợi lên một nụ cười đầy thích thú.
Từ trước khi bước vào cái làng này, Huyễn đã bọc lên mắt và mặt mũi của mình một tầng dày yêu khí để che đi sự bất thường, chưa kể bấy giờ hắn vẫn đang dùng khăn che nửa mặt dưới, trên lý thuyết thì ngoài trừ chính yêu tộc ra sẽ không ai biết được việc hắn là yêu tộc cả, thậm chí là cường giả nhân loại cũng không đời nào.
Nhưng nữ nhân này lại có thể phát hiện ra, thế thì không còn cách giải thích nào ngoài việc, cô ta cũng là 'đồng loại' với Huyễn.
"Chắc là ta phải nói chuyện với cô ấy thật thôi."
Hiện giờ hắn rất là tò mò luôn, rốt cục là vì lý do gì một nhóm người vô thần nhân có thể chấp nhận yêu tộc được, bởi vì vốn tất cả bọn họ vô cùng bài ngoại, chỉ chấp nhận đồng tộc và luôn cẩn trọng với người ngoài, hai kẻ được coi nhân loại như hắn và Khương Nha dù được tá túc cũng phải lập lời thể, nhà ở thì xa tít phía bên ngoài, bị dè chừng cực điểm.
Ấy thế mà bộ lạc này có thu lưu một kẻ thậm chí còn không chung giống loài thành tộc nhân, nói không bất thường chắc chắn là không ai tin nổi.
Nhưng dù có tò mò, Huyễn cũng không thể trực tiếp tiến lên hỏi thẳng được, làm như thế sẽ khiến dân làng căng thẳng, nên hắn quyết định sẽ nhân cái lúc buổi tối nay họ tổ chức ăn uống sau săn bắn sẽ nói chuyện riêng với
Lihu, tin chắc rằng, nếu nhận ra hắn là yêu tộc rồi mà cô ta cũng vẫn im lặng như thể hẳn là cũng có điều gì muốn nói.
Dưới sự giúp sức của dân làng, chẳng bao lâu những thú vật ấy đã được mổ xẻ hết, chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối nay.
Thế giới này không có điện, tất nhiên cũng không có tủ lạnh hay kho đông lạnh gì đấy, nhưng nó kì ảo hơn rất nhiều vì tồn tại những thứ tài nguyên đặc biệt, đá khô vĩnh cửu là một trong số đó.
Thứ này chỉ có thể được khai quật ở những vùng đất giá lạnh khắc nghiệt nên giá trị rất cao, tất nhiên nó không lạnh vĩnh cửu đâu nhưng cũng có thể tồn tại cả trăm năm trời nên mới được gọi như vậy, bộ lạc này cũng có một cục, nhưng họ sống trên núi và chẳng có giao thương với bên ngoài nhiều nên cục mà họ sở hữu được này rất nhỏ, chẳng đủ để có thể đông lạnh toàn bộ số thịt mà mỗi chuyến săn mang về.
Thế nên ngoài trừ phần thịt đem đi hong khô, hun khói nữa ra thì số thịt tươi còn lại sẽ được dùng để ăn hết trong một bữa tối, vậy nên sau mỗi chuyển săn, họ đều tổ chức một bữa tiệc.
Những điều trên Huyễn nghe được từ Anovia, khác với thái độ cộc lốc trong lời nói, cậu ta có vẻ rất thích thú khi chia sẻ những điều thú vị trong làng với các vị khách như họ, đôi lúc cũng hỏi lại hắn về những việc xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Và từ miệng của nhóc con này, Huyễn còn nghe được một số thông tin về cô gái tên Lihu kia.
"Chị Lihu là chiến binh giỏi nhất làng luôn đó, chị ấy lúc nào cũng mang về nhiều con mồi nhất, mỗi lần có người gây chuyện, có chị ấy họ cũng không làm được gì." Anovia đôi mắt lấp lánh trong lời nói toàn là sự tự hào.
"Hừm, nhưng ta tưởng bộ lạc các ngươi chủ yếu sử dụng cung tên? Nhưng cô ấy có vẻ không như vậy?" Khương Nha tò mò xoa xoa cằm hỏi, chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy thợ săn trong làng ai cũng mang cung mà chỉ có mình Lihu là không.
"Chỉ bởi vì không cần thiết thôi, chứ nói đến bắn tên, chị Lihu là đỉnh nhất luôn! Dù có là báo gấm, chị ấy vẫn giết được nó chỉ bằng một mũi tên!
Tất nhiên là nếu đã có dịp ghé qua nơi đặc biệt này, hắn không thể nào bỏ qua cơ hội quan sát những 'chiến binh' của họ được, rõ ràng nếu xét về độ lớn mạnh và uy tín của các vị thần thì ngũ phái có ưu thế rất lớn, liên quan theo đó thì môn sinh của phái cũng mạnh mẽ rõ rệt, nhưng phải tất có lý do gì đó khiến những vô thần nhân này bỏ qua được sự cám dỗ đó mà quyết tâm đi theo con đường này mới phải.
Nếu giả như Huyễn là một nhân loại bình thường, hắn chắc chắn sẽ chọn làm tín đồ của những vị thần lớn mạnh, bởi vì đó là lựa chọn an toàn và được bảo đảm bằng sức mạnh của đại môn phái, ấy mà lại có một nhóm người đi theo lối đi nguy hiểm, dễ dàng bị cô lập và phải đối diện với nguy hiểm một mình như thế, thực khiến hắn vô cùng tò mò.
Khương Nha cũng theo sát hắn, từ xa xa đã thấy được vài nam nhân cao lớn bất thường, có khi phải ước chừng hơn hai mét, trên người xăm đầy các hình xăm tương đồng với trên tượng gỗ, trông rất là bắt mắt.
Bọn họ lưng đeo cung tên, trên vai vác theo nào là heo rừng, gà rừng thậm chí là rắn, có vẻ như chỉ cần có thịt thì không kén chọn gì cả, mấy thiếu nữ trong làng thì xuýt xoa ngưỡng mộ đứng đó xem xét vết thương cho họ.
Chợt, Huyễn chú ý thấy một vóc người không hợp với nhóm này cho lắm, nheo mắt nhìn kĩ thì mới thấy đó là một thiếu nữ.
'Hừm? Nữ giới cũng đi săn được à?' Hình như cũng không phải, vì ngoại trừ cô ta ra thì nhóm người này chẳng còn thành viên nào khác.
Nhìn cơ bắp trên người cô ấy, tuy không vạm vỡ như những nam nhân kia lại lộ rõ được sức bật dẻo dai bên trong đó, nhưng đáng chú ý hơn hết thảy, chính là màu tóc trắng xóa và đôi mắt vàng kim của cô gái này, nó thậm chí còn nổi bật hơn cả bởi vì nước da của cô ấy màu bánh mật, trong khi hầu hết những người trong tộc đều có màu tóc đen, và mắt đen.
"Đây rõ ràng không phải tóc bạc..." Huyễn lẩm nhẩm, vì nó trông tinh khiết như màu lông của cáo tuyết vậy.
"Này... không nhẽ nữ tử đó là người ngoại tộc?" Hiển nhiên Khương Nha cũng chú ý tới điểm đặc biệt này, thế nên hắn liền ghé tai Huyễn mà hỏi, nhưng vừa dứt câu, một giọng nói truyền đến từ phía sau đã giải đáp thắc mắc cho
ทลีท:
"Đúng thế, Lihu không sinh ra ở làng bọn ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người lên tiếng không ai khác chính là đại tư tế, tưởng rằng cô ấy sẽ kể chuyện nên Huyễn đang tính dỏng tai lên nghe thì ai dè cô ta chỉ nói đúng một câu đó xong liền đi thẳng về phía đội đi săn, biểu hiện khó hiểu đó làm hắn có chút hoang mang, nếu đã kể thì sao không giải thích thêm? Còn nếu không muốn kể thì tại sao phải lên tiếng đáp lời chứ.
Không hiểu sao, Huyễn có cảm giác người phụ nữ này đang muốn hắn nói chuyện trực tiếp với cái cô Lihu kia, thế nên mới cố tình nhả mồi như thể.
Thực ra thì đó cũng là điều hắn dự định làm, bởi vì hắn đang rất tò mò với cô gái này, một nữ nhân ngoại tộc, vóc người nhỏ bé, lại trộn lẫn giữa những nam nhân to lớn vạm vỡ để đi săn thú, đã vậy lại còn có vẻ rất được người trong bộ lạc nể trọng.
Nhìn mấy con lợn rừng chất chồng trên cái vai nhỏ đó đi, không đem theo vũ khí nào cả mà chỉ có một đoạn roi dây thô ráp trên thắt lưng, nếu không phải cô ta chỉ là một người vác đồ, thì hiển nhiên là thực lực không tầm
thudng dau.
Như cảm nhận được cái nhìn quá mức chăm chú của hắn Lihu vốn đang trò chuyện với đại tư tế bỗng ngẩng đầu, hai người cách khoảng không vô tình chạm mắt với nhau, như bị giật mình, Lihu thốt lên khe khẽ:
"Yêu...tộc?"
Ái chà chà, Huyễn nghe được đấy nhé, thế nên hắn liền gợi lên một nụ cười đầy thích thú.
Từ trước khi bước vào cái làng này, Huyễn đã bọc lên mắt và mặt mũi của mình một tầng dày yêu khí để che đi sự bất thường, chưa kể bấy giờ hắn vẫn đang dùng khăn che nửa mặt dưới, trên lý thuyết thì ngoài trừ chính yêu tộc ra sẽ không ai biết được việc hắn là yêu tộc cả, thậm chí là cường giả nhân loại cũng không đời nào.
Nhưng nữ nhân này lại có thể phát hiện ra, thế thì không còn cách giải thích nào ngoài việc, cô ta cũng là 'đồng loại' với Huyễn.
"Chắc là ta phải nói chuyện với cô ấy thật thôi."
Hiện giờ hắn rất là tò mò luôn, rốt cục là vì lý do gì một nhóm người vô thần nhân có thể chấp nhận yêu tộc được, bởi vì vốn tất cả bọn họ vô cùng bài ngoại, chỉ chấp nhận đồng tộc và luôn cẩn trọng với người ngoài, hai kẻ được coi nhân loại như hắn và Khương Nha dù được tá túc cũng phải lập lời thể, nhà ở thì xa tít phía bên ngoài, bị dè chừng cực điểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ấy thế mà bộ lạc này có thu lưu một kẻ thậm chí còn không chung giống loài thành tộc nhân, nói không bất thường chắc chắn là không ai tin nổi.
Nhưng dù có tò mò, Huyễn cũng không thể trực tiếp tiến lên hỏi thẳng được, làm như thế sẽ khiến dân làng căng thẳng, nên hắn quyết định sẽ nhân cái lúc buổi tối nay họ tổ chức ăn uống sau săn bắn sẽ nói chuyện riêng với
Lihu, tin chắc rằng, nếu nhận ra hắn là yêu tộc rồi mà cô ta cũng vẫn im lặng như thể hẳn là cũng có điều gì muốn nói.
Dưới sự giúp sức của dân làng, chẳng bao lâu những thú vật ấy đã được mổ xẻ hết, chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối nay.
Thế giới này không có điện, tất nhiên cũng không có tủ lạnh hay kho đông lạnh gì đấy, nhưng nó kì ảo hơn rất nhiều vì tồn tại những thứ tài nguyên đặc biệt, đá khô vĩnh cửu là một trong số đó.
Thứ này chỉ có thể được khai quật ở những vùng đất giá lạnh khắc nghiệt nên giá trị rất cao, tất nhiên nó không lạnh vĩnh cửu đâu nhưng cũng có thể tồn tại cả trăm năm trời nên mới được gọi như vậy, bộ lạc này cũng có một cục, nhưng họ sống trên núi và chẳng có giao thương với bên ngoài nhiều nên cục mà họ sở hữu được này rất nhỏ, chẳng đủ để có thể đông lạnh toàn bộ số thịt mà mỗi chuyến săn mang về.
Thế nên ngoài trừ phần thịt đem đi hong khô, hun khói nữa ra thì số thịt tươi còn lại sẽ được dùng để ăn hết trong một bữa tối, vậy nên sau mỗi chuyển săn, họ đều tổ chức một bữa tiệc.
Những điều trên Huyễn nghe được từ Anovia, khác với thái độ cộc lốc trong lời nói, cậu ta có vẻ rất thích thú khi chia sẻ những điều thú vị trong làng với các vị khách như họ, đôi lúc cũng hỏi lại hắn về những việc xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Và từ miệng của nhóc con này, Huyễn còn nghe được một số thông tin về cô gái tên Lihu kia.
"Chị Lihu là chiến binh giỏi nhất làng luôn đó, chị ấy lúc nào cũng mang về nhiều con mồi nhất, mỗi lần có người gây chuyện, có chị ấy họ cũng không làm được gì." Anovia đôi mắt lấp lánh trong lời nói toàn là sự tự hào.
"Hừm, nhưng ta tưởng bộ lạc các ngươi chủ yếu sử dụng cung tên? Nhưng cô ấy có vẻ không như vậy?" Khương Nha tò mò xoa xoa cằm hỏi, chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy thợ săn trong làng ai cũng mang cung mà chỉ có mình Lihu là không.
"Chỉ bởi vì không cần thiết thôi, chứ nói đến bắn tên, chị Lihu là đỉnh nhất luôn! Dù có là báo gấm, chị ấy vẫn giết được nó chỉ bằng một mũi tên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro