Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Hổ yêu lính đán...
2024-11-08 01:18:41
Đồng thời ngay lúc cánh cửa bật mở ra thì một tiếng nói rống giận cũng vang lên:
"Con sóc yêu kia ngươi đang ở đâu!"
Tiếng nói ấy vang vọng như mang theo cả nội lực của chủ nhân nó, tạo ra những luồng gió rít gào mà thổi vào bên trong quán rượu.
Mấy người vốn đang yên tĩnh thưởng thức đồ ăn và nghỉ ngơi vì trận cuồng phong này mà đều giật mình đứng phắt dậy hết cả.
Huyễn tò mò nhìn về phía cửa, không để ý thấy Hạt Dẻ vốn đang hằm hè mình lúc này mặt đã tái hết cả, đến tay chân cô ta bấy giờ cũng đang run lẩy bẩy hết cả lên.
Sóc yêu nghe âm thanh nện bước nặng nề từ phía sau lưng mình mà mồ hôi đồ rào rào, cảm giác như đã ướt hết cả tấm lưng, cái đuôi vốn luôn phe phẩy bấy giờ cũng cụp xuống tự lúc nào.
"À? Cướp con mồi của ta rồi mà còn dám ở nơi này, ngươi muốn nộp mang đền tội với lão tử đúng không?"
Người bước vào là một thanh niên trẻ tầm hai mươi, thân hình to cao với cơ bắp đồ sộ đang căng phồng như trực chờ sắp thoát ra khỏi lớp áo, mái tóc hắn mang màu vàng cam vô cùng nổi bật, xen kẽ vào đó vài lọn tóc nâu đen.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn bấy giờ mang theo tia nộ khí mà nhìn chằm chằm vào Hạt Dẻ đang run rẩy không dám quay đầu nhìn cũng đồng thời nhìn được Huyễn với bộ dạng một thằng nhóc ngay bên cạnh.
Thấy ánh màu đỏ máu kia không chứa một tia nao núng đang hứng thú bừng bừng xem xét mình, gã này có hơi chút kinh ngạc, tên nhóc này mà lại không sợ ta sao?
Nhưng chuyện chính sự vẫn cần giải quyết trước, chỉ hai ba bước chân là thanh niên to lớn đã tới được ngay đằng sau lưng của Hạt Dẻ, một túm vào cổ áo liền nhấc bổng thân hình nhỏ gầy của cô lên không trung, mặc cho thiếu nữ khoa chân múa tay cũng không ảnh hưởng gì.
"Hồ... hổ yêu đại nhân xin tha cho tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi..." Sóc yêu sợ tới mức sắp bật khóc tới nơi, giọng nói van xin nhỏ đến mức cần như mất tiếng.
"Vì vậy mà ngươi có cái gan dám cướp lấy con mồi mà ta giết đó hả? Hả?"
Từng tiếng nói kèm theo uy lực như cuồng phong mà phả vào mặt của Hạt Dẻ, làm cho thân hình nhỏ bé ấy vốn đã run sợ lại càng trở nên co quắp hơn, không thể làm gì cô ta chỉ có thể rơi nước mắt mà liên thanh xin lỗi.
Đứng xem nãy giờ cũng đủ rồi nên Hồng Hi cũng lên tiếng giải vây:
"Có chuyện gì thì cứ từ từ nói chứ ngài Sơn Vương, coi coi làm con gái người ta sợ đến mức dúm dó rồi kìa."
"Hừ." Hổ yêu biết không thể làm loạn trong quán rượu nên cũng thả Hạt Dẻ xuống dưới, nhưng vẫn gầm lên một tiếng đề cho cô nàng không dám nhúc nhích dù chỉ một xăng.
"Con ả này dám đợi ta giết xong tên quỷ tộc kia thì chạy ra cướp lấy đem về hoàn thành nhiệm vụ của ả, nếu không phải chân chạy cũng nhanh thì ta đã giã cho ngay chỗ đó rồi."
"Trời trời sao mà lại làm vậy chứ hả 'Cô nương trung cấp' ơi?"
Huyễn nghe thấy vậy thì tiện thể hướng về phía Sóc yêu mà châm chọc một câu.
"Ta... ta chỉ là nghĩ ngài ấy cũng không cần tên quỷ đó... tại vì nhiệm vụ đặc cấp đều cần nhiều quỷ mà..." Sóc yêu nhỏ giọng lí nhí giải thích, nhưng rõ ràng chỉ là giảo biện.
Lính đánh thuê biệt hiệu Sơn Vương, lúc này mới hướng về phía Hồng Hi mà lên tiếng giải thích:
"Ta có nhiệm vụ giết 20 tên trong cái đám đó, còn mỗi tên cuối cùng thì con ả này cướp đi đem về nộp cho cái nhiệm vụ sơ cấp của cô ta, ngươi nói ta có nên tức giận không?"
"Hức hức... tiểu nữ biết lỗi rồi, ngài tha ta đi... hức hức..."
Hồng Hi thấy tình cảnh này thì cũng chỉ biết thở dài thườn thượt, trường hợp các nhiệm vụ có mục tiêu trùng với nhau cũng không hiểm thấy, nhưng hầu như mọi người đều tuân theo quy tắc là chỉ cần ai giết được con quỷ đó trước thì người đến sau sẽ biết điều mà không tranh.
Con Sóc yêu này rõ ràng là đã làm sai, hơn nữa còn sai với một tên vô cùng có máu mặt, nghĩ rồi hẳn ngước mắt lên nhìn yêu tôc tóc vàng đang vô cùng tức giận trước mắt mình.
Hổ yêu Sơn Vương chính là 1 trong ba tên lính đánh thuê đặc cấp duy nhất của chi nhánh thành Thanh Xuyên, đặc biệt ở chỗ nữa là hắn ta còn là tên trẻ nhất.
"Nói chung việc này chung quy cũng là ngươi sai rồi Hạt Dẻ, ta thấy ngươi cũng không phù hợp làm lính đánh thuê, hay là nhân việc này qua bộ hầu cần đăng ký đi.
Nếu người ta chịu bỏ việc thì ta mong Sơn Vương cũng nguôi dận mà đừng dọa cô nương này nữa."
Hồ yêu nghe vậy thì mới xuôi xuôi tai, với cả hắn cũng phải nể mặt Hồng Hi một phần nên đành nhịn cục tức này xuống.
"Hừ, nể mặt ngươi, coi như hôm nay ta tha cho cô ta, nhưng sau này dám làm lính đánh thuê nữa thì ta sẽ không tha, nhớ chưa?"
Sóc yêu có vẻ không cam lòng lắm nhưng cũng không dám trái lời mà chỉ có thể ngập ngừng đáp ứng, Huyễn thấy cảnh này thì cũng không vì tình bạn thân thiết mà thấy thông cảm gì cho cô nàng.
Sai là sai, có lỗi thì phải chịu, nếu là hắn bị cướp con mổi trắng trợn vậy thì bản thân cũng sẽ nổi điên đập cho kẻ to gan đó một trận.
Mong là cô nàng Hạt Dẻ cũng có thể sau chuyện này có thể trưởng thành hơn một chút.
Thấy Sóc yêu cụp đuôi rời khỏi quán xong thì Sơn Vương cũng không còn nóng tính như lúc nãy nữa mà ngồi xuống ngay trước quầy rượu, cũng tức là ngay kế bên Huyễn.
Nhìn thằng nhóc này hắn mới nhớ ra chuyện vừa nãy, bèn hỏi Hồng Hi:
"Nhóc này là ai sao ta chưa gặp bao giờ ấy nhỉ?"
"Cậu ta tên số 4, là một tài năng mới đẩy."
"Tài năng hả? Thật không?" Nhìn qua thì chỉ là tiểu yêu đơn đan thôi mà.
"Này nhóc, ngươi là yêu tộc loại gì?"
Huyễn thấy hai người họ bắt đầu nói chuyện liên quan tới mình thì cũng quay sang nhìn.
"Thực vật."
Sơn Vương thấy thẳng oắt này ăn nói cụt lủn như thế thì lại đang bắt đầu muốn nổi cáu, nhưng chợt hắn nhìn vào trước ngực của Huyễn, thấy được thẻ bài màu vàng thì không khỏi bất ngờ.
"Cao cấp? Đơn đan mà cũng có kẻ lên được cao cấp ư?"
Đáp lại hắn, Huyễn chỉ "hừ" một tiếng rồi hỏi ngược lại:
"Nhà ngươi là đặc cấp nhỉ? Không cần bất ngờ vậy đâu, không bao lâu ta cũng sẽ lên đặc cấp thôi."
Đây cũng không phải lời nói đùa, yêu lực tích góp trong người hắn đã sắp đạt tới mức sắp hoàn thành được viên đan thứ hai tới nơi rồi, một phần cũng nhờ trước đó nhận được năng lượng của lôi quang, một phần là vì mấy tháng này hắn làm nhiệm vụ cũng đã giết chết không ít quỷ.
"Khẩu khí khá lắm. Hahaha."
Sơn Vương nghe mấy lời cuồng vọng đó thì lại không tức giận mà cười ha hả, vừa cười lại vừa dùng tay vỗ bồm bộp vào tấm lưng nhỏ gầy của Huyễn, bộ dáng như huynh đệ thân thiết lâu năm. @
Huyễn bởi vì mấy cái chụp này mà suýt thì phọt nước ra, thầm nghĩ tên này lực tay cũng khỏe khiếp, xem ra hắn cũng là loại yêu tộc không chỉ dựa vào mỗi yêu lực mà hẳn cũng phải có rèn luyện cơ thể.
Hổ yêu mặt ngoài thì cười phớ lớ như vậy, nhưng sau khi vỗ mấy cái trong đầu hắn cũng bắt đầu không còn bình tĩnh, thực ra lực đạo mà hắn dùng vào tay lúc nãy là rất mạnh, hoàn toàn không nghĩ tới Huyễn lại có thể bình tĩnh nhận lấy nó như không có gì.
Nếu là mấy con yêu khác, tỷ như sóc yêu ban nãy, ăn một cú thì có khi giờ đã dính chắc vào tường, còn nếu không thì chí ít cũng phải hộc máu mồm luôn rồi.
'Thằng nhóc cũng này khá đấy!'
'Tên này cũng khá đấy!'
Hai người cùng có chung một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
"Con sóc yêu kia ngươi đang ở đâu!"
Tiếng nói ấy vang vọng như mang theo cả nội lực của chủ nhân nó, tạo ra những luồng gió rít gào mà thổi vào bên trong quán rượu.
Mấy người vốn đang yên tĩnh thưởng thức đồ ăn và nghỉ ngơi vì trận cuồng phong này mà đều giật mình đứng phắt dậy hết cả.
Huyễn tò mò nhìn về phía cửa, không để ý thấy Hạt Dẻ vốn đang hằm hè mình lúc này mặt đã tái hết cả, đến tay chân cô ta bấy giờ cũng đang run lẩy bẩy hết cả lên.
Sóc yêu nghe âm thanh nện bước nặng nề từ phía sau lưng mình mà mồ hôi đồ rào rào, cảm giác như đã ướt hết cả tấm lưng, cái đuôi vốn luôn phe phẩy bấy giờ cũng cụp xuống tự lúc nào.
"À? Cướp con mồi của ta rồi mà còn dám ở nơi này, ngươi muốn nộp mang đền tội với lão tử đúng không?"
Người bước vào là một thanh niên trẻ tầm hai mươi, thân hình to cao với cơ bắp đồ sộ đang căng phồng như trực chờ sắp thoát ra khỏi lớp áo, mái tóc hắn mang màu vàng cam vô cùng nổi bật, xen kẽ vào đó vài lọn tóc nâu đen.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn bấy giờ mang theo tia nộ khí mà nhìn chằm chằm vào Hạt Dẻ đang run rẩy không dám quay đầu nhìn cũng đồng thời nhìn được Huyễn với bộ dạng một thằng nhóc ngay bên cạnh.
Thấy ánh màu đỏ máu kia không chứa một tia nao núng đang hứng thú bừng bừng xem xét mình, gã này có hơi chút kinh ngạc, tên nhóc này mà lại không sợ ta sao?
Nhưng chuyện chính sự vẫn cần giải quyết trước, chỉ hai ba bước chân là thanh niên to lớn đã tới được ngay đằng sau lưng của Hạt Dẻ, một túm vào cổ áo liền nhấc bổng thân hình nhỏ gầy của cô lên không trung, mặc cho thiếu nữ khoa chân múa tay cũng không ảnh hưởng gì.
"Hồ... hổ yêu đại nhân xin tha cho tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi..." Sóc yêu sợ tới mức sắp bật khóc tới nơi, giọng nói van xin nhỏ đến mức cần như mất tiếng.
"Vì vậy mà ngươi có cái gan dám cướp lấy con mồi mà ta giết đó hả? Hả?"
Từng tiếng nói kèm theo uy lực như cuồng phong mà phả vào mặt của Hạt Dẻ, làm cho thân hình nhỏ bé ấy vốn đã run sợ lại càng trở nên co quắp hơn, không thể làm gì cô ta chỉ có thể rơi nước mắt mà liên thanh xin lỗi.
Đứng xem nãy giờ cũng đủ rồi nên Hồng Hi cũng lên tiếng giải vây:
"Có chuyện gì thì cứ từ từ nói chứ ngài Sơn Vương, coi coi làm con gái người ta sợ đến mức dúm dó rồi kìa."
"Hừ." Hổ yêu biết không thể làm loạn trong quán rượu nên cũng thả Hạt Dẻ xuống dưới, nhưng vẫn gầm lên một tiếng đề cho cô nàng không dám nhúc nhích dù chỉ một xăng.
"Con ả này dám đợi ta giết xong tên quỷ tộc kia thì chạy ra cướp lấy đem về hoàn thành nhiệm vụ của ả, nếu không phải chân chạy cũng nhanh thì ta đã giã cho ngay chỗ đó rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời trời sao mà lại làm vậy chứ hả 'Cô nương trung cấp' ơi?"
Huyễn nghe thấy vậy thì tiện thể hướng về phía Sóc yêu mà châm chọc một câu.
"Ta... ta chỉ là nghĩ ngài ấy cũng không cần tên quỷ đó... tại vì nhiệm vụ đặc cấp đều cần nhiều quỷ mà..." Sóc yêu nhỏ giọng lí nhí giải thích, nhưng rõ ràng chỉ là giảo biện.
Lính đánh thuê biệt hiệu Sơn Vương, lúc này mới hướng về phía Hồng Hi mà lên tiếng giải thích:
"Ta có nhiệm vụ giết 20 tên trong cái đám đó, còn mỗi tên cuối cùng thì con ả này cướp đi đem về nộp cho cái nhiệm vụ sơ cấp của cô ta, ngươi nói ta có nên tức giận không?"
"Hức hức... tiểu nữ biết lỗi rồi, ngài tha ta đi... hức hức..."
Hồng Hi thấy tình cảnh này thì cũng chỉ biết thở dài thườn thượt, trường hợp các nhiệm vụ có mục tiêu trùng với nhau cũng không hiểm thấy, nhưng hầu như mọi người đều tuân theo quy tắc là chỉ cần ai giết được con quỷ đó trước thì người đến sau sẽ biết điều mà không tranh.
Con Sóc yêu này rõ ràng là đã làm sai, hơn nữa còn sai với một tên vô cùng có máu mặt, nghĩ rồi hẳn ngước mắt lên nhìn yêu tôc tóc vàng đang vô cùng tức giận trước mắt mình.
Hổ yêu Sơn Vương chính là 1 trong ba tên lính đánh thuê đặc cấp duy nhất của chi nhánh thành Thanh Xuyên, đặc biệt ở chỗ nữa là hắn ta còn là tên trẻ nhất.
"Nói chung việc này chung quy cũng là ngươi sai rồi Hạt Dẻ, ta thấy ngươi cũng không phù hợp làm lính đánh thuê, hay là nhân việc này qua bộ hầu cần đăng ký đi.
Nếu người ta chịu bỏ việc thì ta mong Sơn Vương cũng nguôi dận mà đừng dọa cô nương này nữa."
Hồ yêu nghe vậy thì mới xuôi xuôi tai, với cả hắn cũng phải nể mặt Hồng Hi một phần nên đành nhịn cục tức này xuống.
"Hừ, nể mặt ngươi, coi như hôm nay ta tha cho cô ta, nhưng sau này dám làm lính đánh thuê nữa thì ta sẽ không tha, nhớ chưa?"
Sóc yêu có vẻ không cam lòng lắm nhưng cũng không dám trái lời mà chỉ có thể ngập ngừng đáp ứng, Huyễn thấy cảnh này thì cũng không vì tình bạn thân thiết mà thấy thông cảm gì cho cô nàng.
Sai là sai, có lỗi thì phải chịu, nếu là hắn bị cướp con mổi trắng trợn vậy thì bản thân cũng sẽ nổi điên đập cho kẻ to gan đó một trận.
Mong là cô nàng Hạt Dẻ cũng có thể sau chuyện này có thể trưởng thành hơn một chút.
Thấy Sóc yêu cụp đuôi rời khỏi quán xong thì Sơn Vương cũng không còn nóng tính như lúc nãy nữa mà ngồi xuống ngay trước quầy rượu, cũng tức là ngay kế bên Huyễn.
Nhìn thằng nhóc này hắn mới nhớ ra chuyện vừa nãy, bèn hỏi Hồng Hi:
"Nhóc này là ai sao ta chưa gặp bao giờ ấy nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu ta tên số 4, là một tài năng mới đẩy."
"Tài năng hả? Thật không?" Nhìn qua thì chỉ là tiểu yêu đơn đan thôi mà.
"Này nhóc, ngươi là yêu tộc loại gì?"
Huyễn thấy hai người họ bắt đầu nói chuyện liên quan tới mình thì cũng quay sang nhìn.
"Thực vật."
Sơn Vương thấy thẳng oắt này ăn nói cụt lủn như thế thì lại đang bắt đầu muốn nổi cáu, nhưng chợt hắn nhìn vào trước ngực của Huyễn, thấy được thẻ bài màu vàng thì không khỏi bất ngờ.
"Cao cấp? Đơn đan mà cũng có kẻ lên được cao cấp ư?"
Đáp lại hắn, Huyễn chỉ "hừ" một tiếng rồi hỏi ngược lại:
"Nhà ngươi là đặc cấp nhỉ? Không cần bất ngờ vậy đâu, không bao lâu ta cũng sẽ lên đặc cấp thôi."
Đây cũng không phải lời nói đùa, yêu lực tích góp trong người hắn đã sắp đạt tới mức sắp hoàn thành được viên đan thứ hai tới nơi rồi, một phần cũng nhờ trước đó nhận được năng lượng của lôi quang, một phần là vì mấy tháng này hắn làm nhiệm vụ cũng đã giết chết không ít quỷ.
"Khẩu khí khá lắm. Hahaha."
Sơn Vương nghe mấy lời cuồng vọng đó thì lại không tức giận mà cười ha hả, vừa cười lại vừa dùng tay vỗ bồm bộp vào tấm lưng nhỏ gầy của Huyễn, bộ dáng như huynh đệ thân thiết lâu năm. @
Huyễn bởi vì mấy cái chụp này mà suýt thì phọt nước ra, thầm nghĩ tên này lực tay cũng khỏe khiếp, xem ra hắn cũng là loại yêu tộc không chỉ dựa vào mỗi yêu lực mà hẳn cũng phải có rèn luyện cơ thể.
Hổ yêu mặt ngoài thì cười phớ lớ như vậy, nhưng sau khi vỗ mấy cái trong đầu hắn cũng bắt đầu không còn bình tĩnh, thực ra lực đạo mà hắn dùng vào tay lúc nãy là rất mạnh, hoàn toàn không nghĩ tới Huyễn lại có thể bình tĩnh nhận lấy nó như không có gì.
Nếu là mấy con yêu khác, tỷ như sóc yêu ban nãy, ăn một cú thì có khi giờ đã dính chắc vào tường, còn nếu không thì chí ít cũng phải hộc máu mồm luôn rồi.
'Thằng nhóc cũng này khá đấy!'
'Tên này cũng khá đấy!'
Hai người cùng có chung một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro