Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

Ghép đội

2024-11-08 01:18:41

Hồ Yêu bây giờ cảm thấy vô cùng hứng thú với đứa nhóc trước mắt này, không chỉ bởi vì thần thủ bất phầm của nó, mà còn bởi cái thái độ không sợ trời không sợ đất mà nó toát ra.

"Ê nhóc, nhà ngươi muốn lập đội với ta không?"

Dò xét một hồi thì Sơn Vương cũng lên tiếng nói ra suy nghĩ trong đầu mình.

"Được thôi." Huyễn nghe vậy cũng không bất ngờ lắm mà tự nhiên như không đáp ứng, làm nhiệm vụ với một đặc cấp rất có lợi cho hắn.

"Được, bây giờ ta đang có nhiệm vụ thanh trừng một số lượng lớn quỷ ở phía nam thành Thanh Xuyên, số lượng khoảng chừng 50 tên, ngươi đi với ta ta sẽ chia ngươi một nửa số tiền thưởng."

"Tốt."

Hồng Hi nghe hai người họ nói đáp bình tĩnh như không như vậy thì lại há hốc mồm, trong mắt của hắn thì việc lính đánh thuê đặc cấp mạnh nhất thành Thanh Xuyên mở lời mời gọi một ai đó làm đồng đội rõ ràng là một chuyện không bình thường.

Hơn nữa hắn ta lại mời một tên nhóc tiểu yêu làm đồng đội.

Dù cho Cáo yêu hắn tự nhận là người biết nhìn nhận kẻ khác, và chính bản thân hắn cũng hiểu rõ Huyễn không phải chỉ là một tên đơn đan bình thường, nhưng việc lựa chọn người đồng hành một cách đơn giản như vậy vẫn là quá mạo hiểm đối với Sơn Vương.

Nhưng người kia thì lại không hiểu được sự lo lắng của Hồng Hi, hắn vẫn đang vô tư mà cười lớn vui vẻ vì thấy

Huyễn đã đồng ý.

Cảm thấy vô cùng vừa lòng mà dốc thẳng nguyên bình lên uống một ngụm rượu to.

"Khà, vậy từ nay cứ gọi ta là Vương ca, làm tiểu đệ của ta, chắc chắn ngươi sẽ không chịu thiệt đâu."

Hắn vừa lấy tay lau lau rượu còn vương vãi bên mép vừa hào sảng mà nói với Huyễn.

Nghe thấy cái tên Vương ca, Huyễn lại có hơi méo méo mặt, nụ cười cương trên khóe môi, cái tên này làm cho hắn nhớ lại cái tên Vương công tử béo đê tiện.

"Ta thấy Vương ca nghe không hợp lắm, gọi là Hồ Ca đi..."

Hổ yêu nghe vậy thì cũng có hơi thắc mắc một chút, nhưng chẳng được vài giây sau hắn đã đồng ý luôn:

"Được thôi, ngươi muốn gọi là gì cũng được, Tứ đệ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy ngày sau, tại một hang động xa xôi nào đó ở dãy núi phía nam thành Thanh Xuyên.

Nơi này nằm trong một khe núi sâu hun hút tối tăm đến mức không thấy ánh mặt trời, lối vào hang nằm ở trên vách đá cheo leo đang dựng thẳng đứng.

Ở bên trong hang, bốn năm chục con quỷ đang ngồi chen chúc lúc nhúc cạnh bên nhau, quỷ có lớn có bé, đủ mọi loại hình dạng xấu xí gớm ghiếc đến cả quỷ đã huyễn hóa ra hình dạng con người.

Tất cả bọn chúng đều cúi mình trước một kẻ đang ngồi ở trung tâm hang động, một kẻ đang ngồi trên một cái ghế gỗ đơn giản nhưng với khí chất tỏa ra từ gã thì đồ vật đó bấy giờ trông như một cái vương tọa.

Kẻ đang ngồi trên đó có một đôi mắt màu trắng bạch kim, toàn thân tỏa ra khí lạnh như băng tuyết ngàn năm, đôi mắt khép hờ như không quan tâm bất cứ sự tình nào trên trần thế.

Mấy tên thủ hạ đang báo chuyện về những hoạt động của chúng, liên ma liên miên nói chuyện không dứt.

"Có kẻ đã lấy cái đầu ta đem treo thưởng à? Khặc khặc, thú vị quá nhỉ?"

Kẻ đó nghe rõ mọi chuyện thì cười khằng khặc, tiếng cười này lại không có ý vui vẻ gì mà vô cùng lạnh lẽo, hệt như thái độ của hắn đối với toàn bộ thuộc hạ: rất lạnh lùng xa cách.

Có thể thấy gã ta cũng chẳng có tý tình cảm gì đối với đám tép riu vây lấy xung quanh mình, thay vì coi bọn quỷ này là đàn em hay cấp dưới của mình thì có vẻ như chúng đối với gã chỉ là công cụ thì đúng hơn.

Đang chán đến chết nghe mấy lời lảm nhảm của đám kia thì hắn ta đột nhiên có một cảm giác bất an lóe lên trong đầu

Gã ta còn chưa kịp phải ứng lại với cảm giác đó thì trừng mắt vì đã thấy được hai bóng hình không biết từ đâu xuất hiện ở phía cửa động, một lớn và một nhỏ.

Không ai khác, người đến chính là Sơn Vương và Huyễn.

Chẳng đợi cho lũ quỷ trong hang ấy kịp để ý đến họ, hai người đã lao lên như tên bắn mà xông vào đám bọn chúng, nhanh gọn lẹ lấy đầu của những tên vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì.

Từng tiếng "rẹt rẹt" vang lên kèm theo là đầu của đồng bọn của chúng gục xuống mới khiến chúng nhận thức được đã có kẻ đến đầy truy sát.

Nhưng biết là một chuyện, còn có kịp suy nghĩ đối sách đánh lại hay không là chuyện khác, bởi còn chưa kịp làm gì thì hơn chục con khác lại đã ngã rạp xuống trong khi vẫn còn chưa thấy được bước đi của hai người kia.

Máu tươi bấy giờ đã văng tứ tung khắp bốn phía sơn động.

Sơn Vương đang gồng sức khắp người, cơ bắp theo động tác của hắn mà cuồn cuộn lên như một con mãnh thú, đôi tay to lớn cũng mọc ra những mong vuốt sắc nhọn của loài hổ, bao bọc cả nắm tay là yêu khí vàng kim cuồn cuộn như sóng trào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Grừ gào!!!" Hổ yêu gầm lên một tiếng, tiếng gầm kinh thiên động địa đến mức khiến cho cả cái vách đá này cũng theo đó mà bị lay động.

Đất đá trên trần hang theo chấn động cũng bắt đầu rơi lả tả xuống kẻ đang ngồi trên ghế kia, khiến cho gã cũng không nhịn được mà cau mày, bỏ đi dáng vẻ thong dong trước đó của mình.

Bên dưới, thuộc hạ của hắn thì đã từng đứa từng đứa một mà nắm xuống dưới móng vuốt bén nhọn của Sơn Vương, máu tươi cứ bắn tung tóe khắp nơi, kết hợp với tiếng gầm gừ của loài hổ dữ, kẻ đi săn một khi đã nhảy vào hang chất chứa đẩy nhưng con mồi của nó thì sẽ không có gì cản lại được.

Huyễn bên cạnh cũng đang vận lực tạo ra song đao mà chém giết lũ tép riu này, dù không có sức mạnh để nhanh chóng đè ép đối thủ như Hổ yêu, song tốc độ của hắn lại nhanh khủng khiếp, mỗi chiêu đều đánh vào những chỗ hiểm hóc nhất khiến cho mấy kẻ bị dính đòn còn chưa nhận thức được cơn đau thì đã chết phơi thây.

Thân ảnh hắn thì cứ như bóng ma vậy, lao vun vút trong hang động không thấy được dáng người.

Điều này khiến cho con quỷ kia, kẻ vốn không quan tâm đến sự sống chết của thuộc hạ, bấy giờ nhìn thấy hơn phân nửa bọn quỷ đã chết cũng phải phẫn nộ:

"Mau vây lấy chúng, đứng ngẩn người ra đó làm gì chứ? Hả?"

Đám còn sót lại nghe thấy được thì cũng hết ngẩn ngơ, bắt đầu quây lấy hai người họ, những chiêu thức khác nhau của chúng cũng theo đó mà được tung ra như vũ bão.

Sơn Vương chẳng hề nao núng bởi những đòn đánh như muỗi đốt đó mà chỉ dậm chân một cái thật mạnh sau đó hạ người xuống đồn lực vào hai chân nhảy lên một cú thật là cào rồi trực tiếp đáp vào một lúc 5 tên quỷ lâu la.

Trọng lực kèm theo lực hạ xuống của hắn khiến cho lũ này bị dẫm nát, máu thịt văng ra tứ tung.

Huyễn nhìn cảnh này mà cũng không khỏi rùng mình một cái, tưởng tượng đến lát nữa phải tiếp thu ký ức của đám này mà không khỏi cũng có chút sợ hãi.

Nhưng bây giờ việc giết hết lũ này vẫn là quan trọng nhất.

Nghĩ rồi đôi tay cầm đao của hắn không khỏi vô thức nắm chặt, sau đó hai chân cũng bắt đầu tăng tốc nhanh hơn cả lúc nãy.

Yêu lực màu đỏ như máu tươi cứ thể cuồn cuộn, kéo dài thanh đao trong tay hắn hơn, rồi theo động tác của cổ tay mà "Phụt phụt phụt!" Đâm nhanh vào cổ họng của mấy con quỷ xấu số.

Những nhát đâm ấy nhanh như kim khâu vậy, nhanh và chuẩn xác đến mức làm cho tất cả những kẻ dính đòn đều chết tươi chỉ trong một đòn duy nhất.

Cuối cùng, từng đứa từng đứa một đều dắt tay nhau xuống hoàng tuyền hết cả, cái hang động vốn chật chội cũng vì vậy mà thông thoáng hẳn đi.

Dưới mặt đấy bấy giờ là vô số thi thể nằm ngổn ngang cùng với mùi máu tanh tưởi bay lập lờ trong không khí.

Chỉ còn lại ba thân ảnh duy nhất vẫn còn đang đứng, Huyễn và Sơn Vương nhìn con quỷ mắt trắng đang tỏa ra khí lạnh ở giữa sơn động, âm thầm mà đánh giá nó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

Số ký tự: 0