Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
tắm máu
2024-11-08 01:18:41
Chấn động mỗi lúc lại tăng lên, không khó để nhận ra đây hẳn phải là bước chân của rất rất nhiều người, à không, theo cảm giác của Huyễn thì nó đến từ phía bên hướng của quỷ tộc.
Những người đứng trên tường thành cao chót vót phía bên kia chắc cũng đã nhận ra điều đó.
Ngay lập tức, tiếng la inh ỏi của lính canh vang lên, kèm theo đó là những tiếp còi dài của nhân loại.
"Báo ngay cho tướng quân, bọn chúng đang hành quân với số lượng vô cùng lớn, mau lên!"
"Rõ thưa đội trưởng."
"Trời đất ơi, số lượng này là bao nhiêu chứ?"
Một người lính trên tháp cao nhìn về phía xa mà toát mồ hôi hột, số lượng này hoàn toàn vượt quá nhiều so với những đợt công phá trước đây.
"Ít nhất phải 3000 à không, 5000 con, làm thế quái nào chúng ta có thể sống sót với từng này binh lực được?!"
"Báo ngay về tổng bộ yêu cầu chi viện gấp đi! Chúng ta không có thời gian để tám nhảm đâu!"
Huyễn cũng bất ngờ với binh số của cuộc tấn công lần này.
Phải biết số lượng quỷ tộc ít hơn con người rất nhiều, nên thường chúng sẽ chỉ tấn công với quân số tối đa là 1000 binh mỗi lần, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ khiến nơi đây phải biến thành một vùng đất chết.
Bởi lẽ mỗi con quỷ tầm trung có thể giết hơn 100 lính của loài người. Sức mạnh và độ khát máu điên cuồng của chúng là thứ mà con người khó có thể chống trả lại.
Ngay cả Huyễn cũng cảm giác được cảm xúc bất lực của nhân loại ngay lúc này, hắn cũng từng là nhân loại cơ mà. Ngước mắt lên nhìn về phía tòa thành cao sừng sững trước mắt, hắn chỉ là một cái cây mà thôi, chứng kiến những cái chết nơi này hắn cũng không thể làm gì được.
Bên kia, lũ quỷ đã tới gần, ngọn lửa chiến tranh đã lại 1 lần nữa bắt đầu.
Lũ quỷ lâu la hàng trước mặt mũi gớm ghiếc, thở phì phò đỏ ngầu mắt nhìn về phía những con người yếu ớt trước mắt, những tiếng gầm rú, tiếng cười man rợ của chúng càng tăng thêm sự sợ hãi trong lòng những chiến binh nhân loại, họ chảy mồ hôi hột, hiểu rõ đây sẽ là một cuộc chiến chết chóc cho nhân loại.
Từ trên tường cao, những mũi tên bắt đầu vù vù lao về phía lũ quỷ, kèm theo đó là vô vàn những nguồn năng lượng khác nhau phóng ra liên tục.
Nhân loại tuy là 1 giống loài yếu ớt, nhưng họ có ý chí sinh tồn đáng nể phục, chính ý chí đó đã giúp họ có được sức mạnh chống lại lũ quỷ.
Ý chí của họ đã sinh ra các vị thần, và thần đã ban cho họ sức mạnh đặc biệt.
Một số ít nhân loại đã nhận được sức mạnh vượt trội, họ có thể tăng tiến sức mạnh của mình và trở thành các hồn giả, mang đến hi vọng mới cho nhân loại vốn chìm vào bóng tối tuyệt vọng. Và những người lính ở đây cũng có những người như vậy.
Một hồn giả nữ đang la to: "Mau phóng thêm nhiều linh lực, phải diệt được đám quỷ tiên phong trước khi chúng leo được lên tường thành!"
Những con quỷ hàng đầu liên tục nhận tấn công, có con trúng thương tích chí mạng thì ngã xuống ngay lập tức, những con khác chịu thương tích nhẹ hơn thì vẫn lao lên như hổ đói tràn đến leo vội lên thành lũy.
Máu của lũ quỷ nhanh chóng nhiễm đầy đất, mùi tanh hôi nồng nặc thấm vào rễ của Huyễn khiến hắn vô thức bịt mũi, dù hắn biết thừa việc ấy vô dụng. Hắn là cây, và cây thì cảm nhận bằng mọi cơ quan của mình. Nhưng mặc dù đã trải qua việc ấy bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể ngừng ghê tởm cái mùi đó.
Mùi của cái chết, mùi của tuyệt vọng.
"Chết tiệt, có lẽ hôm nay mình sẽ phải chịu đựng rất lâu đây."
Nhân loại trên tường thành vẫn đang liên tục bắn tên, nhưng nó cũng chẳng giúp họ được quá nhiều.
"Đội các kiếm hồn sư, mau xuống!"
Từ trên cao, mấy trăm người lao xuống dưới với thanh kiếm trên tay. Kiếm khí của họ bay vù vù trong không khí.
Rất nhanh chóng, một vài con quỷ đã bắt đầu bị thương, số ít trong chúng chết ngay lập tức. Nhưng điều đó cũng chẳng giảm bớt sự điên cuồng của lũ này.
Phụttttt!
Máu tươi của vài con quỷ đã bắn tới thân cây đào, nó lại càng tăng thêm cái mùi tanh nồng khó chịu khiến Huyễn phải bực tức la ó: "Chết tiệt, sao lại cứ phải chết gần mình thế nhỉ, bực mình thật."
Các kiếm hồn giả hừng hực khí thế, thấy đã giết được một số ít quỷ thì liền hưng phấn kêu to lên: "Giết lũ quỷ, báo thù cho nhân loại!"
"Giết, giết chúng, giết chúng!"
Họ càng ra sức hô hào, thanh kiếm trong tay càng vung tán loạn, số quỷ chết đi cũng ngày một nhiều, nhìn qua thì có vẻ như nhân loại đang bắt đầu thắng thế.
Xoẹt xoẹt xoẹt. Tiếng kiếm khí va vào thể xác cứ vang đều đều trong không khí.
Tinh thần của họ đang dâng cao, máu huyết trong cơ thể sôi trào như thể sắp tuôn ra khỏi cơ thể, đó là sự hưng phấn tột cùng.
Những cánh tay vung kiếm càng nhanh, càng nhanh. Cả đám kiếm hồn giả la to một cách đầy hưng phấn.
"Hahaha, ta cứ tưởng quỷ là như thế nào, chẳng qua chỉ là lũ..." Một tên kiếm hồn giả la to khi mới vừa chặt đầu được con quỷ trước mắt, nhưng chưa kịp nói hết câu đã im bặt.
Không phải là vì hắn không nói, mà vì hắn không thể nói nữa.
Một cái đầu người văng ra, vụt bay thật mạnh rồi chuẩn xác đáp ngay lên tường thành, nơi đang tập trung rất nhiều hồn sư.
"Cái..."
"AAAAA.... đầu, đó là đầu ngườiiiii!!"
Tiếng la thất thanh như vỡ trận của đám người vang lên, kéo theo đó, vô vàn kiếm giả liên tục nằm xuống.
Phụtttt. Lại là âm thanh máu tươi bắn tung tóe, nhưng lúc này không phải là của lũ quỷ nữa mà là máu đỏ của nhân loại.
Chưa cả kịp thét lên, phịch một tiếng, kiếm giả ấy đã ngã ngồi xuống đất, đôi mắt mở to nhìn vào bàn tay đang xuyên qua ngực của mình.
Những người đang tấn công trên tường thành đột ngột dừng động tác lại, quan chỉ huy của trạm gác mở to đôi mắt nhìn về phía kẻ vừa tấn công kiếm giả kia.
Trên bàn tay huyết tinh của con quỷ ấy là một trái tim ấm nóng, vẫn còn đang đập thình thịch. Trong ánh mắt kinh hoàng của đám người, chủ nhân của bàn tay ấy ném mạnh thứ đó xuống chân mình rồi dẫm nát.
"Q...quỷ kim... sao hắn ta lại ở đây..." trưởng chỉ huy nhìn về phía đó thều thào, cổ họng như nghẹn thắt lại.
"Chẳng phải hắn.... hắn đã chết 100 năm trước rồi ư?!?"
Thứ được gọi là Quỷ Kim đó, vẫy vẫy tay như để rũ bớt máu tươi trên móng vuốt của mình. Những cái móng của hắn, sắc nhọn như tên của chủ nhân nó: những mũi kim.
Hắn ngước mắt nhìn lên, mái tóc rũ rượi và đôi mắt đỏ ngầu như mới đến từ địa ngục.
"Ta rất thích việc cho các ngươi cái hi vọng bé nhỏ đấy rồi lại tự tay dập tắt nó lắm đó." Hắn nhoẻn miệng cười thỏa mãn nhìn những đôi mắt run sợ của giống loài nhỏ bé trước mặt.
"Chơi đủ rồi đấy, nhanh kết thúc thôi nào, ta không muốn bị 'dịch bệnh' khiển trách đâu."
Ngay lập tức, hầu hết những con quỷ tưởng chừng như đã chết lúc nãy bật dậy, chúng như chẳng hề biết đau mà nhổ từng mũi tên trên người mình ra ném toàn bộ xuống mặt đất.
Rồi ở trong ánh mắt kinh hoàng của đám người, những phần cơ thể tưởng chừng như đã đứt lìa của chúng, bắt đầu liền lại, với một tốc độ kinh hoàng.
_______
Chắc tới đây mng đã đoán được nguồn gốc của quỷ rồi ha.
Những người đứng trên tường thành cao chót vót phía bên kia chắc cũng đã nhận ra điều đó.
Ngay lập tức, tiếng la inh ỏi của lính canh vang lên, kèm theo đó là những tiếp còi dài của nhân loại.
"Báo ngay cho tướng quân, bọn chúng đang hành quân với số lượng vô cùng lớn, mau lên!"
"Rõ thưa đội trưởng."
"Trời đất ơi, số lượng này là bao nhiêu chứ?"
Một người lính trên tháp cao nhìn về phía xa mà toát mồ hôi hột, số lượng này hoàn toàn vượt quá nhiều so với những đợt công phá trước đây.
"Ít nhất phải 3000 à không, 5000 con, làm thế quái nào chúng ta có thể sống sót với từng này binh lực được?!"
"Báo ngay về tổng bộ yêu cầu chi viện gấp đi! Chúng ta không có thời gian để tám nhảm đâu!"
Huyễn cũng bất ngờ với binh số của cuộc tấn công lần này.
Phải biết số lượng quỷ tộc ít hơn con người rất nhiều, nên thường chúng sẽ chỉ tấn công với quân số tối đa là 1000 binh mỗi lần, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ khiến nơi đây phải biến thành một vùng đất chết.
Bởi lẽ mỗi con quỷ tầm trung có thể giết hơn 100 lính của loài người. Sức mạnh và độ khát máu điên cuồng của chúng là thứ mà con người khó có thể chống trả lại.
Ngay cả Huyễn cũng cảm giác được cảm xúc bất lực của nhân loại ngay lúc này, hắn cũng từng là nhân loại cơ mà. Ngước mắt lên nhìn về phía tòa thành cao sừng sững trước mắt, hắn chỉ là một cái cây mà thôi, chứng kiến những cái chết nơi này hắn cũng không thể làm gì được.
Bên kia, lũ quỷ đã tới gần, ngọn lửa chiến tranh đã lại 1 lần nữa bắt đầu.
Lũ quỷ lâu la hàng trước mặt mũi gớm ghiếc, thở phì phò đỏ ngầu mắt nhìn về phía những con người yếu ớt trước mắt, những tiếng gầm rú, tiếng cười man rợ của chúng càng tăng thêm sự sợ hãi trong lòng những chiến binh nhân loại, họ chảy mồ hôi hột, hiểu rõ đây sẽ là một cuộc chiến chết chóc cho nhân loại.
Từ trên tường cao, những mũi tên bắt đầu vù vù lao về phía lũ quỷ, kèm theo đó là vô vàn những nguồn năng lượng khác nhau phóng ra liên tục.
Nhân loại tuy là 1 giống loài yếu ớt, nhưng họ có ý chí sinh tồn đáng nể phục, chính ý chí đó đã giúp họ có được sức mạnh chống lại lũ quỷ.
Ý chí của họ đã sinh ra các vị thần, và thần đã ban cho họ sức mạnh đặc biệt.
Một số ít nhân loại đã nhận được sức mạnh vượt trội, họ có thể tăng tiến sức mạnh của mình và trở thành các hồn giả, mang đến hi vọng mới cho nhân loại vốn chìm vào bóng tối tuyệt vọng. Và những người lính ở đây cũng có những người như vậy.
Một hồn giả nữ đang la to: "Mau phóng thêm nhiều linh lực, phải diệt được đám quỷ tiên phong trước khi chúng leo được lên tường thành!"
Những con quỷ hàng đầu liên tục nhận tấn công, có con trúng thương tích chí mạng thì ngã xuống ngay lập tức, những con khác chịu thương tích nhẹ hơn thì vẫn lao lên như hổ đói tràn đến leo vội lên thành lũy.
Máu của lũ quỷ nhanh chóng nhiễm đầy đất, mùi tanh hôi nồng nặc thấm vào rễ của Huyễn khiến hắn vô thức bịt mũi, dù hắn biết thừa việc ấy vô dụng. Hắn là cây, và cây thì cảm nhận bằng mọi cơ quan của mình. Nhưng mặc dù đã trải qua việc ấy bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể ngừng ghê tởm cái mùi đó.
Mùi của cái chết, mùi của tuyệt vọng.
"Chết tiệt, có lẽ hôm nay mình sẽ phải chịu đựng rất lâu đây."
Nhân loại trên tường thành vẫn đang liên tục bắn tên, nhưng nó cũng chẳng giúp họ được quá nhiều.
"Đội các kiếm hồn sư, mau xuống!"
Từ trên cao, mấy trăm người lao xuống dưới với thanh kiếm trên tay. Kiếm khí của họ bay vù vù trong không khí.
Rất nhanh chóng, một vài con quỷ đã bắt đầu bị thương, số ít trong chúng chết ngay lập tức. Nhưng điều đó cũng chẳng giảm bớt sự điên cuồng của lũ này.
Phụttttt!
Máu tươi của vài con quỷ đã bắn tới thân cây đào, nó lại càng tăng thêm cái mùi tanh nồng khó chịu khiến Huyễn phải bực tức la ó: "Chết tiệt, sao lại cứ phải chết gần mình thế nhỉ, bực mình thật."
Các kiếm hồn giả hừng hực khí thế, thấy đã giết được một số ít quỷ thì liền hưng phấn kêu to lên: "Giết lũ quỷ, báo thù cho nhân loại!"
"Giết, giết chúng, giết chúng!"
Họ càng ra sức hô hào, thanh kiếm trong tay càng vung tán loạn, số quỷ chết đi cũng ngày một nhiều, nhìn qua thì có vẻ như nhân loại đang bắt đầu thắng thế.
Xoẹt xoẹt xoẹt. Tiếng kiếm khí va vào thể xác cứ vang đều đều trong không khí.
Tinh thần của họ đang dâng cao, máu huyết trong cơ thể sôi trào như thể sắp tuôn ra khỏi cơ thể, đó là sự hưng phấn tột cùng.
Những cánh tay vung kiếm càng nhanh, càng nhanh. Cả đám kiếm hồn giả la to một cách đầy hưng phấn.
"Hahaha, ta cứ tưởng quỷ là như thế nào, chẳng qua chỉ là lũ..." Một tên kiếm hồn giả la to khi mới vừa chặt đầu được con quỷ trước mắt, nhưng chưa kịp nói hết câu đã im bặt.
Không phải là vì hắn không nói, mà vì hắn không thể nói nữa.
Một cái đầu người văng ra, vụt bay thật mạnh rồi chuẩn xác đáp ngay lên tường thành, nơi đang tập trung rất nhiều hồn sư.
"Cái..."
"AAAAA.... đầu, đó là đầu ngườiiiii!!"
Tiếng la thất thanh như vỡ trận của đám người vang lên, kéo theo đó, vô vàn kiếm giả liên tục nằm xuống.
Phụtttt. Lại là âm thanh máu tươi bắn tung tóe, nhưng lúc này không phải là của lũ quỷ nữa mà là máu đỏ của nhân loại.
Chưa cả kịp thét lên, phịch một tiếng, kiếm giả ấy đã ngã ngồi xuống đất, đôi mắt mở to nhìn vào bàn tay đang xuyên qua ngực của mình.
Những người đang tấn công trên tường thành đột ngột dừng động tác lại, quan chỉ huy của trạm gác mở to đôi mắt nhìn về phía kẻ vừa tấn công kiếm giả kia.
Trên bàn tay huyết tinh của con quỷ ấy là một trái tim ấm nóng, vẫn còn đang đập thình thịch. Trong ánh mắt kinh hoàng của đám người, chủ nhân của bàn tay ấy ném mạnh thứ đó xuống chân mình rồi dẫm nát.
"Q...quỷ kim... sao hắn ta lại ở đây..." trưởng chỉ huy nhìn về phía đó thều thào, cổ họng như nghẹn thắt lại.
"Chẳng phải hắn.... hắn đã chết 100 năm trước rồi ư?!?"
Thứ được gọi là Quỷ Kim đó, vẫy vẫy tay như để rũ bớt máu tươi trên móng vuốt của mình. Những cái móng của hắn, sắc nhọn như tên của chủ nhân nó: những mũi kim.
Hắn ngước mắt nhìn lên, mái tóc rũ rượi và đôi mắt đỏ ngầu như mới đến từ địa ngục.
"Ta rất thích việc cho các ngươi cái hi vọng bé nhỏ đấy rồi lại tự tay dập tắt nó lắm đó." Hắn nhoẻn miệng cười thỏa mãn nhìn những đôi mắt run sợ của giống loài nhỏ bé trước mặt.
"Chơi đủ rồi đấy, nhanh kết thúc thôi nào, ta không muốn bị 'dịch bệnh' khiển trách đâu."
Ngay lập tức, hầu hết những con quỷ tưởng chừng như đã chết lúc nãy bật dậy, chúng như chẳng hề biết đau mà nhổ từng mũi tên trên người mình ra ném toàn bộ xuống mặt đất.
Rồi ở trong ánh mắt kinh hoàng của đám người, những phần cơ thể tưởng chừng như đã đứt lìa của chúng, bắt đầu liền lại, với một tốc độ kinh hoàng.
_______
Chắc tới đây mng đã đoán được nguồn gốc của quỷ rồi ha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro