Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

thế giới mới mẻ...

2024-11-08 01:18:41

Đơn giản thu thập một chút lại cái hang mình đã ở bao nhiêu năm, bây giờ rời đi Huyễn cũng có chút thấy không nỡ, mặc dù cũng chỉ là nơi mà hắn cướp được từ nhà chim, nhưng có thể coi như là chỗ ở chân chính đầu tiên từ khi hắn tới thế giới này.

Nhưng nhớ thì nhớ chứ hắn cũng không muốn ở lại lâu, ở đây một mình bao năm hắn đã sớm mốc meo tới nơi rồi, nếu không phải vì muốn chuẩn bị tốt nhất có thể, thì hắn đã sớm chạy đến nơi có người ở để thăm thú giải khuây từ lâu.

Dù sao trước đó hắn cũng đã phải ở lì một chỗ hơn trăm năm cơ mà.

Nhưng nói thì nói vậy, bây giờ ra khỏi rừng rồi, Huyễn cũng không biết nên đi về hướng nào, hắn không có nhớ rõ đường để quay lại cái thành trì lúc trước, với lại trong mắt hắn thì nơi đó cũng không thích hợp để tới.

Nơi đó theo như quan sát từ lúc làm cây hoa đào thì là một nơi tương đối xa trung tâm của quốc gia mà nó trực thuộc, xung quanh cũng chỉ có rừng cây với đồi trọc hoang vu chứ cũng vô cùng ít làng mạc bao quanh, có thể thấy được là một nơi không quá trọng yếu.

Hơn nữa trông nó còn có vẻ tương đối lạc hậu, không phù hợp để hắn thu thập tin tức.

Nếu là một thành thị biết buôn bán, có dân buôn tứ xứ tụ họp giao thương thì có khi hắn còn xem xét lại việc đến nơi đó, nhưng nơi này cũng không phải như vậy luôn, nó chỉ tự lực cánh sinh một cách yếu ớt giữa nơi hoang vu xa xôi thôi.

Không phải tự nhiên mà chi viện cho trận đánh với quỷ của họ mãi mà vẫn không tới, có lẽ gần đây cũng chẳng có thành trì nào gần cả.

"Vậy đi đâu bây giờ? Hệ thống ngươi nói thử xem. Tại sao cửa hàng của ngươi lại không bán bản đồ hay gì đó chứ."

Hắn bĩu môi làu bàu về phía hư không.

"... Ký chủ có thể đi thẳng về phía bắc."

Hệ thống không trả lời câu hỏi sau của Huyễn mà chỉ nói ra một phương hướng, nhưng hắn biết là thứ này sẽ không hại hắn nên cũng đành tặc lưỡi, đi về phương hướng nó đã chỉ dẫn.

Tốc độ di chuyển của Huyễn sau khi tu luyện xong 'Luyện thành thánh thể' đã đạt đến một tầm cao mới, ở đây đang nói là tốc độ chạy thuần túy của đôi chân chứ không hề sử dụng đến yêu lực, chỉ đơn thuần là chạy bằng hai chân thôi.

Vậy mà chỉ có như vây, hắn đã chạy ngang với khinh công mà các cao thủ thường hay sử dụng, chỉ thấy trong rừng rậm, bóng dáng màu đen bay nhanh như một mũi tên xé gió mà phi về phía trước. Nhanh đến mức có thể thấy được cả tàn ảnh.

Huyễn chạy miệt mài mấy ngày liên tục mà chẳng thèm nghỉ ngơi lấy một giây, cũng không sử dụng yêu lực để bổ sung một chút nào, mãi cho đến khi gặp trúng một con sông, hắn mới dừng lại, quyết định nghỉ chân tại đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ta chạy chắc cũng xa phết rồi nhỉ? Nghỉ thôi, cây cối là phải hút chút nước nôi, quang hợp chút ánh sáng mới được." Huyễn nhìn dòng sông tương đối là tươi xanh trước mặt mà hài lòng, ở thời đại kia khó mà thấy sông nào tươi mát sạch sẽ thế này lắm đấy.

Yêu tộc dù hóa hình người vẫn sẽ mang đặc tính cũ của chúng, ví dụ nếu là thực vật thì đều có thể nhờ việc hút nước, quang hợp để bồi bổ thể lực chứ không cần ăn uống như con người, hay một số loại đặc biệt như đồ vật hóa yêu thì có khi còn cần những phương pháp đặc dị khác.

Điều đó không có nghĩa là ăn uống không có tác dụng với yêu tộc, chỉ là không lớn mà thôi, nhưng với Huyễn thì nếu được ăn uống để no bụng thì hắn sẽ không bao giờ chọn hút nước.

Ăn ngon uống ngon cũng là một loại vui thú cơ mà, hà cớ gì lại cứ phải chăm chăm hút nước nhạt nhẽo làm chi, một lát nữa hút nước bổ sung thể lực xong, hắn cũng sẽ bắt vài con cá ăn mới được.

Nghĩ xong thì ngay lập tức tháo giày rồi xắn ống quần lên, lội đi ra một vùng nước ngập vừa đủ rồi ngay lập tức bắt đầu hút từng dòng nước tươi mát vào cơ thể.

"Khà... đã quá.."

Hắn có thể cảm nhận được từng dòng nước đang từ da thịt thấm vào trong cơ thể, cảm giác mát lạnh và tinh khiết dần dần xoa dịu mọi mỏi mệt của tứ chi và đầu óc, dù gì thì dù, thực vật vẫn cần uống nhiều nước mới phải...

Đứng ngâm mình một hồi thì bất giác từ khi nào trời đã nhá nhem rồi, Huyễn vừa mới tỉnh dậy liền đã nhanh tay lẹ mắt chộp lấy 2 con cá đang không biết sợ là gì mà du ngoạn dưới chân hắn nãy giờ, may quá ông trời thưởng cơm ăn.

Sau đó phóng lên bờ kiếm mấy cành củi khô nướng cá.

Trời tối hẳn cũng là lúc hắn đánh chén no say hoàn toàn, đang nằm ưỡn ra xoa xoa cái bụng nghĩ sẽ đi lấy tạm mấy phiến lá lót đất làm giường ngủ thì hắn chợt phát hiện có một đám người đang tiến về phía bên này.

Chính giữa đám người còn có một cỗ xe ngựa, có vẻ như cũng định dừng lại ở ven sông này.

Huyễn nhìn cơ thể không có nội lực gì của họ thì biết là nhân loại bình thường, có lẽ là thương gia hay công tử, tiểu thư nhà ai đó đi ngang qua.

Đi đầu đằng trước là hai tên trông có vẻ to cao, nhưng cũng không có nội lực gì, nhìn rất bặm trợn, hắn đoán chắc là bảo tiêu, mấy người phía sau thì toàn là người bình thường, mặc đồ màu xám nâu đơn giản, có vẻ là gia nô.

Huyễn vốn không định để ý bọn họ quá nhiều, nhưng không ngờ là đám người này đi một lúc xong lại chọn một chỗ rất gần hắn để ngồi xuống và dựng lều.

'Hừ, không biết là có ý gì đây.' bao nhiêu là chỗ ngay bờ sông, cứ một hai phải chọn ngồi bên cạnh hắn.

Bên kia, đám người cũng thấy được Huyễn đang ngồi bên đống lửa, không, phải nói là vì thấy hắn nên chúng mới dựng lều ở đây cơ mà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hạ nhân đã làm theo lời ngài rồi, thưa công tử, thằng nhóc kia ngay gần đó đó ạ."

Một tên gia nhân tiến gần rèm cửa xe ngựa rồi bẩm báo.

"Được, mau đỡ ta xuống."

Lời vừa dứt cũng là lúc một bàn tay vươn ra từ trong tấm rèm, tên gia nô đỡ hẵn một cái.

Đáp đất là một tên béo ục ịch, ít nhất cũng phải cả tạ, trang phục hắn ta rõ ràng là cao cấp hơn đám hạ nhân khá nhiều, đôi mắt vì bị mỡ chèn ép mà híp hết cả lại đang nhìn chằm chằm về phía Huyễn, ánh mắt gian tà xem ra không có chút ý gì tốt đẹp.

"Quả là thiếu niên tuấn tiếu... Bổn công tử hôm nay nhất định phải bắt được..."

Vừa nói, gương mặt của tên công tử vừa lộ vẻ dâm dê, khiến cho ngay cả hạ nhân đứng bên cạnh cũng không khỏi khinh thường, nhưng vì không dám để lộ trước mặt chủ nên cũng đành cúi đầu nói: "Dạ, thưa công tử."

Trong lòng lại thầm nghĩ:

'Một đứa nhóc chưa bao lớn mà cũng muốn ngủ, hắn quả là loại cầm thú, chỉ tội nghiệp đứa bé kia, đêm nay sợ là nó xui xẻo rồi...'

"Tên kia, ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau qua đó hỏi chuyện nó, nhớ nói là bên chúng ta nhiều đồ ăn ngon lắm. Biết chưa?"

"Dạ, nô tài làm ngay đây công tử." Tên này gật đầu lia lịa xong cũng ba chân bốn cẳng chạy đi tiếp cận Huyễn.

Bên này, Huyễn ngồi giả vờ như không quan tâm, thực tế hắn đã chú ý bọn người này từ lâu, cộng thêm thính giác siêu phàm của hắn đã nghe hết câu chuyện của chúng nãy giờ.

Mặc dù rất ghê tởm tên biến thái ngu ngốc dám ý dâm cơ thể mình, nhưng Huyễn thấy bọn chúng nhìn qua có vẻ khá là có tiền.

Tiền tự đưa tới cửa cho mình cướp thì ngại gì mà phung phí của giời?

Ở một góc độ không ai thấy Huyễn từ từ giương lên khóe miệng, trong mắt đỏ lập lòe lóe sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng

Số ký tự: 0