Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Thế giới mới mẻ...
2024-11-08 01:18:41
Mà trong lúc tên hạ nhân đang lăm le tiến lại gần Huyễn thì tên béo vẫn dùng gương mặt núc ních của mình và ánh mắt đê tiện hướng về phía hắn mà nhìn.
Gã liếm liếm mép môi nghĩ, con sơn dương tươi trẻ lại xinh đẹp thế này, kinh thành đế đô chắc là cũng hiếm mà thấy được.
Từ nãy, ngay lúc lại gần bờ sông này gã đã chú ý tới tên nhóc này, da trắng, tóc đen, mắt đỏ, nhìn vô cùng nổi bật mà lại còn xuất hiện giữa chốn đồng không mông quạnh, tuy tuổi tác có hơi nhỏ chút, nhưng không khó để nhìn ra tương lai chắc chắn là đại mỹ nhân.
Gã đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người Huyễn xong lại tiếp tục cảm thán.
"Đúng là đẹp, mỹ nhân xuất xắc bậc này tại sao ta chưa bao giờ nghe người ta nói qua cơ chứ."
Tên hầu đứng gần hắn nghe vậy thì thầm đổ mồ hôi, tiểu tử kia đúng là xui xẻo, đụng phải Vương công tử biến thái nổi tiếng ham mê nam sắc, sợ là đêm nay khó giữ được mình.
Hắn lại nhìn về phía thiếu niên kia, đẹp thì đẹp, nhưng tóc đen mắt đỏ vẫn làm cho vẻ đẹp ấy mang thêm một phần cảm giác bén nhọn áp lực, khiến người khó có thể nhìn thẳng.
'Có khi cũng không phải người phàm... nhưng ta lại không có tiếng nói để cản lại công tử... vẫn là xem may mắn của tiểu tử đó vậy.'
Rất tiếc cho bọn họ là bởi vì không phải người bình thường không có hồn lực không thể thấy được yêu văn trừ khi yêu tộc sử dụng yêu lực, chứ nếu mà họ thấy được yêu văn màu đỏ máu trên mặt của Huyễn, chắc chắn sẽ hi vọng ngay từ đầu đừng trêu vào tên này...
Cơ thể của Huyễn vẫn duy trì ở hình hài thằng nhóc 9 tuổi, bởi yêu tộc sẽ không lớn lên qua thời gian mà thông qua số yêu đan, tức là chỉ khi hắn có thêm yêu đan thì vẻ ngoài của hắn mới có sự thay đổi.
Nhưng mà dù chỉ là thằng nhóc 9 tuổi thì hắn cũng nhìn có cơ bắp hơn bọn nhóc được nuôi nấng chăm sóc ở trong nhà rất nhiều.
Tuy nhiên cơ bắp của hắn lại không giống với những người chuyên luyện thể hình xong cơ thể đầy vai u thịt bắp, do hắn còn tập trung cả việc nâng cao độ dẻo dai, thế nên dáng người của Huyễn vẫn thon gầy, chỉ là có chút săn chắc hơn, mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa vì bản thể là một loài cây, thế nên điều đó cũng ảnh hưởng ít nhiều đến thể hình của Huyễn, nhưng nhìn bề ngoài là thế thì cũng không có nghĩa thiếu niên trông có vẻ bình thường này yếu đuối hơn mấy tên to cao kia.
Nếu không để ý kỹ thì qua lớp áo ngoài, người ta chỉ có thể thấy hắn có thân hình cân đối thôi, nhưng nếu ai đó phải đấu tay đôi hay quan sát cẩn thận hơn, người ta sẽ đánh giá hắn ở một mức độ khác.
Còn bọn Vương công tử này thì chắc chắn không phải hạng người biết quan sát đó rồi...
Thế nên là, ngay khi mấy tên hạ nhân lại hỏi chuyện đồng thời có ý mời mọc hắn qua bên đó dùng bữa, Huyễn không hề chối từ mà còn xuôi theo, diễn một vai cậu bé đáng thương.
"Thưa công tử, thuộc hạ đã dẫn tiểu công tử đây qua dùng bữa chung với chúng ta rồi ạ."
Tên béo nghe vậy thì cười tít cả mắt, lòng thầm mừng vì cá đã cắn câu nhưng trên mặt vẫn giả vờ xởi lởi.
"Nào nào, nhóc con, nhìn ngươi gầy guộc thế này chắc là mấy ngày nay chưa ăn uống được gì phải không? Bổn công tử có nhiều thức ăn lắm, cứ tự nhiên mà dùng."
"Đa tạ công tử... ta, ta quả thật đã mấy ngày chưa có gì bỏ vào mồm, may nhờ có công tử..."
Nói đoạn, còn rặn ra thêm chút nước mắt tăng thêm phần thuyết phục.
"Haha đừng ngại đừng ngại, mau ăn đi mau ăn đi. Này lão Lý, nhớ múc riêng phần cháo cho thiếu niên này 'bồi dưỡng' thân thể đấy."
Tên hạ nhân phụng mệnh quay đi lén lén lút lút làm gì đó rồi nhanh chóng bưng một tô cháo nóng hầm hập ra.
Mà Huyễn thì vẫn quan sát cao độ mọi cử chỉ của bọn chúng từ nãy tới giờ.
Tô cháo có thịt băm tràn trề tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Hắn đưa tay cầm lấy, miệng nói cảm ơn liên tục với tên Vương công tử xong cũng không ngần ngại mà húp sùm sụp, còn chẳng đợi cho cháo bớt nóng.
Vương công tử nhìn hắn ăn như vậy thì hài lòng không thôi, đầu nghĩ:
'Thuốc mê trong cháo ta đã bỏ cả một liều lớn, tiểu mỹ nhân ăn xong, ít nhất cũng phải ngủ tới sáng. Hắn dễ tin người như vậy, tiện cho ta quá rồi...'
Vừa nghĩ vừa âm thầm nở một nụ cười gian ác.
Mà bên này, cháo trắng trong tay Huyễn không mất bao lâu đã chạm đáy, hết sạch. Ăn xong hắn còn cảm thấy chưa thỏa mãn mà lè lưỡi thèm thuồng liếm mép, diễn tốt vai kẻ bị đói bụng lâu ngày.
Rồi ngay sau khi ăn xong, hắn lảo đảo mấy cái rồi nằm gục xuống, mắt nhắm nghiền như đã ngủ sâu.
Tên công tử thấy cảnh này thì vỗ tay một cái "Bốp".
"Hahaha, không ngờ dược hiệu nhanh đến thế, mau mau đưa thằng nhóc này vào lều của bổn công tử, để ta thưởng thức thân mình non trẻ của thiếu niên này, hahaha."
Mấy tên gia nhân nghe thế thì người nhấc chân người nhấc tay đưa Huyễn đi, sau khi đặt hắn nằm xuống cái nệm đã phô sẵn trong lều thì cũng lục tục đi ra ngoài, để cho tên công tử béo đi vào.
Bọn gia nhân bên ngoài thì âm thầm nói nhỏ, cảm thấy tội nghiệp cho thiếu niên tuổi nhỏ bị gã kia để ý.
'Thôi, xem như là hắn không may mắn, bị loại người này nhắm vào, mong là đến lúc tỉnh lại tinh thần đừng có hỏng mất mà giống mấy vị kia đi tìm đến cái chết.'
Bên trong túp lều, gã Vương công tử này si mê mà nhìn gương mặt xinh đẹp đang mê man của thiếu niên, hắn xoa xoa hai cái móng giò béo núc ních của mình rồi vươn ra về phía Huyễn.
"Nào nào, để ta hưởng dụng thân mình của ngươi..."
Ngay khi bàn tay vừa kịp chạm tới thân mình của thiếu niên, thì "Xoạttt" một tiếng, máu đã bắn ra. Tên công tử nghe vậy thì vội cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, nhưng ôi, giờ đâu còn bàn tay nào nữa.
"Tay tay tay ta... tay ta... cứu... cứu... A a a!!"
Hắn đau đớn mà ôm cổ tay đầy máu của mình, la oai oái như con lợn bị chọc tiết, Huyễn nhìn thấy cảnh này thì cũng không thèm giả vờ nữa mà ngồi phắt dậy nhìn.
Mấy tên gia nô nghe tiếng chủ thì ba chân bốn cẳng xông vào trong, nhìn tên Vương công tử đang la lối um sùm, hai tên bảo tiêu không chần chừ mà rút đao bên mình ra chĩa về phía Huyễn.
"Tên nhóc kia! Sao ngươi dám đả thương công tử! Mau bó tay chịu chết!"
"Mau mau giết nó đi! A a a, tay của ta, bàn tay quý giá của ta..."
Huyễn nhìn cảnh hỗn loạn này thì cười khẩy một cái, răng nanh trắng tinh lộ ra, kết hợp với đôi mắt đỏ máu của hắn thì khoảnh khắc này nhìn hắn không khác gì một tiểu ác ma.
"Cho cái tội dám thèm muốn thân thể ta. Ha, ngươi xứng sao? Hả tên lợn chết tiệt này?!" Nói xong thì bằng tốc độ không tưởng lao vào đám người.
Chỉ mấy phút sau, đám nô tài và cả tên công tử đều bị trói bằng mấy sợi dây leo mà nằm một góc hết cả, tên thì ngất tên thì tỉnh, tên nào tên nấy đều bị dính vài đòn vào mặt mũi mà bị thương xanh tím.
Nặng nhất vẫn là tên Vương công tử, gương mặt vốn đã núc ních đẫy đà, bị tẩn cho mấy cái giờ lại còn sưng húp, nhìn vô cùng khó coi.
Huyễn thì đang lục lọi tài sản trên xe ngựa của chúng, mấy cái thứ linh ta linh tinh thì hắn cũng chẳng thèm lấy mà chỉ khi thấy được một túi vải nặng nặng, hắn mới quay ra nói với đám người:
"May cho các ngươi là ta chẳng thèm lấy cái mạng chó của mấy người, nhưng tiền bồi thường cho việc dám xúc phạm tới ta thì phải lấy. Các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe giọng nói tựa như âm trì địa ngục đó thì đứa nào dám mà phản đối, vội vội vàng vàng gật đầu lia lịa mong hắn ta tha cho chúng.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, chúng tiểu nhân không dám ý kiến... ngài lấy là đúng là đúng..."
"Đúng vậy... đúng vậy..."
Huyễn mặc kệ bọn chúng, lấy xong tiền thì cũng tiện thể quăng luôn một mồi lửa đốt sạch cả xe cả lều, chỉ chừa lại con ngựa.
Gã liếm liếm mép môi nghĩ, con sơn dương tươi trẻ lại xinh đẹp thế này, kinh thành đế đô chắc là cũng hiếm mà thấy được.
Từ nãy, ngay lúc lại gần bờ sông này gã đã chú ý tới tên nhóc này, da trắng, tóc đen, mắt đỏ, nhìn vô cùng nổi bật mà lại còn xuất hiện giữa chốn đồng không mông quạnh, tuy tuổi tác có hơi nhỏ chút, nhưng không khó để nhìn ra tương lai chắc chắn là đại mỹ nhân.
Gã đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người Huyễn xong lại tiếp tục cảm thán.
"Đúng là đẹp, mỹ nhân xuất xắc bậc này tại sao ta chưa bao giờ nghe người ta nói qua cơ chứ."
Tên hầu đứng gần hắn nghe vậy thì thầm đổ mồ hôi, tiểu tử kia đúng là xui xẻo, đụng phải Vương công tử biến thái nổi tiếng ham mê nam sắc, sợ là đêm nay khó giữ được mình.
Hắn lại nhìn về phía thiếu niên kia, đẹp thì đẹp, nhưng tóc đen mắt đỏ vẫn làm cho vẻ đẹp ấy mang thêm một phần cảm giác bén nhọn áp lực, khiến người khó có thể nhìn thẳng.
'Có khi cũng không phải người phàm... nhưng ta lại không có tiếng nói để cản lại công tử... vẫn là xem may mắn của tiểu tử đó vậy.'
Rất tiếc cho bọn họ là bởi vì không phải người bình thường không có hồn lực không thể thấy được yêu văn trừ khi yêu tộc sử dụng yêu lực, chứ nếu mà họ thấy được yêu văn màu đỏ máu trên mặt của Huyễn, chắc chắn sẽ hi vọng ngay từ đầu đừng trêu vào tên này...
Cơ thể của Huyễn vẫn duy trì ở hình hài thằng nhóc 9 tuổi, bởi yêu tộc sẽ không lớn lên qua thời gian mà thông qua số yêu đan, tức là chỉ khi hắn có thêm yêu đan thì vẻ ngoài của hắn mới có sự thay đổi.
Nhưng mà dù chỉ là thằng nhóc 9 tuổi thì hắn cũng nhìn có cơ bắp hơn bọn nhóc được nuôi nấng chăm sóc ở trong nhà rất nhiều.
Tuy nhiên cơ bắp của hắn lại không giống với những người chuyên luyện thể hình xong cơ thể đầy vai u thịt bắp, do hắn còn tập trung cả việc nâng cao độ dẻo dai, thế nên dáng người của Huyễn vẫn thon gầy, chỉ là có chút săn chắc hơn, mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa vì bản thể là một loài cây, thế nên điều đó cũng ảnh hưởng ít nhiều đến thể hình của Huyễn, nhưng nhìn bề ngoài là thế thì cũng không có nghĩa thiếu niên trông có vẻ bình thường này yếu đuối hơn mấy tên to cao kia.
Nếu không để ý kỹ thì qua lớp áo ngoài, người ta chỉ có thể thấy hắn có thân hình cân đối thôi, nhưng nếu ai đó phải đấu tay đôi hay quan sát cẩn thận hơn, người ta sẽ đánh giá hắn ở một mức độ khác.
Còn bọn Vương công tử này thì chắc chắn không phải hạng người biết quan sát đó rồi...
Thế nên là, ngay khi mấy tên hạ nhân lại hỏi chuyện đồng thời có ý mời mọc hắn qua bên đó dùng bữa, Huyễn không hề chối từ mà còn xuôi theo, diễn một vai cậu bé đáng thương.
"Thưa công tử, thuộc hạ đã dẫn tiểu công tử đây qua dùng bữa chung với chúng ta rồi ạ."
Tên béo nghe vậy thì cười tít cả mắt, lòng thầm mừng vì cá đã cắn câu nhưng trên mặt vẫn giả vờ xởi lởi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nào nào, nhóc con, nhìn ngươi gầy guộc thế này chắc là mấy ngày nay chưa ăn uống được gì phải không? Bổn công tử có nhiều thức ăn lắm, cứ tự nhiên mà dùng."
"Đa tạ công tử... ta, ta quả thật đã mấy ngày chưa có gì bỏ vào mồm, may nhờ có công tử..."
Nói đoạn, còn rặn ra thêm chút nước mắt tăng thêm phần thuyết phục.
"Haha đừng ngại đừng ngại, mau ăn đi mau ăn đi. Này lão Lý, nhớ múc riêng phần cháo cho thiếu niên này 'bồi dưỡng' thân thể đấy."
Tên hạ nhân phụng mệnh quay đi lén lén lút lút làm gì đó rồi nhanh chóng bưng một tô cháo nóng hầm hập ra.
Mà Huyễn thì vẫn quan sát cao độ mọi cử chỉ của bọn chúng từ nãy tới giờ.
Tô cháo có thịt băm tràn trề tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Hắn đưa tay cầm lấy, miệng nói cảm ơn liên tục với tên Vương công tử xong cũng không ngần ngại mà húp sùm sụp, còn chẳng đợi cho cháo bớt nóng.
Vương công tử nhìn hắn ăn như vậy thì hài lòng không thôi, đầu nghĩ:
'Thuốc mê trong cháo ta đã bỏ cả một liều lớn, tiểu mỹ nhân ăn xong, ít nhất cũng phải ngủ tới sáng. Hắn dễ tin người như vậy, tiện cho ta quá rồi...'
Vừa nghĩ vừa âm thầm nở một nụ cười gian ác.
Mà bên này, cháo trắng trong tay Huyễn không mất bao lâu đã chạm đáy, hết sạch. Ăn xong hắn còn cảm thấy chưa thỏa mãn mà lè lưỡi thèm thuồng liếm mép, diễn tốt vai kẻ bị đói bụng lâu ngày.
Rồi ngay sau khi ăn xong, hắn lảo đảo mấy cái rồi nằm gục xuống, mắt nhắm nghiền như đã ngủ sâu.
Tên công tử thấy cảnh này thì vỗ tay một cái "Bốp".
"Hahaha, không ngờ dược hiệu nhanh đến thế, mau mau đưa thằng nhóc này vào lều của bổn công tử, để ta thưởng thức thân mình non trẻ của thiếu niên này, hahaha."
Mấy tên gia nhân nghe thế thì người nhấc chân người nhấc tay đưa Huyễn đi, sau khi đặt hắn nằm xuống cái nệm đã phô sẵn trong lều thì cũng lục tục đi ra ngoài, để cho tên công tử béo đi vào.
Bọn gia nhân bên ngoài thì âm thầm nói nhỏ, cảm thấy tội nghiệp cho thiếu niên tuổi nhỏ bị gã kia để ý.
'Thôi, xem như là hắn không may mắn, bị loại người này nhắm vào, mong là đến lúc tỉnh lại tinh thần đừng có hỏng mất mà giống mấy vị kia đi tìm đến cái chết.'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong túp lều, gã Vương công tử này si mê mà nhìn gương mặt xinh đẹp đang mê man của thiếu niên, hắn xoa xoa hai cái móng giò béo núc ních của mình rồi vươn ra về phía Huyễn.
"Nào nào, để ta hưởng dụng thân mình của ngươi..."
Ngay khi bàn tay vừa kịp chạm tới thân mình của thiếu niên, thì "Xoạttt" một tiếng, máu đã bắn ra. Tên công tử nghe vậy thì vội cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, nhưng ôi, giờ đâu còn bàn tay nào nữa.
"Tay tay tay ta... tay ta... cứu... cứu... A a a!!"
Hắn đau đớn mà ôm cổ tay đầy máu của mình, la oai oái như con lợn bị chọc tiết, Huyễn nhìn thấy cảnh này thì cũng không thèm giả vờ nữa mà ngồi phắt dậy nhìn.
Mấy tên gia nô nghe tiếng chủ thì ba chân bốn cẳng xông vào trong, nhìn tên Vương công tử đang la lối um sùm, hai tên bảo tiêu không chần chừ mà rút đao bên mình ra chĩa về phía Huyễn.
"Tên nhóc kia! Sao ngươi dám đả thương công tử! Mau bó tay chịu chết!"
"Mau mau giết nó đi! A a a, tay của ta, bàn tay quý giá của ta..."
Huyễn nhìn cảnh hỗn loạn này thì cười khẩy một cái, răng nanh trắng tinh lộ ra, kết hợp với đôi mắt đỏ máu của hắn thì khoảnh khắc này nhìn hắn không khác gì một tiểu ác ma.
"Cho cái tội dám thèm muốn thân thể ta. Ha, ngươi xứng sao? Hả tên lợn chết tiệt này?!" Nói xong thì bằng tốc độ không tưởng lao vào đám người.
Chỉ mấy phút sau, đám nô tài và cả tên công tử đều bị trói bằng mấy sợi dây leo mà nằm một góc hết cả, tên thì ngất tên thì tỉnh, tên nào tên nấy đều bị dính vài đòn vào mặt mũi mà bị thương xanh tím.
Nặng nhất vẫn là tên Vương công tử, gương mặt vốn đã núc ních đẫy đà, bị tẩn cho mấy cái giờ lại còn sưng húp, nhìn vô cùng khó coi.
Huyễn thì đang lục lọi tài sản trên xe ngựa của chúng, mấy cái thứ linh ta linh tinh thì hắn cũng chẳng thèm lấy mà chỉ khi thấy được một túi vải nặng nặng, hắn mới quay ra nói với đám người:
"May cho các ngươi là ta chẳng thèm lấy cái mạng chó của mấy người, nhưng tiền bồi thường cho việc dám xúc phạm tới ta thì phải lấy. Các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe giọng nói tựa như âm trì địa ngục đó thì đứa nào dám mà phản đối, vội vội vàng vàng gật đầu lia lịa mong hắn ta tha cho chúng.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, chúng tiểu nhân không dám ý kiến... ngài lấy là đúng là đúng..."
"Đúng vậy... đúng vậy..."
Huyễn mặc kệ bọn chúng, lấy xong tiền thì cũng tiện thể quăng luôn một mồi lửa đốt sạch cả xe cả lều, chỉ chừa lại con ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro