Làm Beta Không Tốt Sao?

Chương 10

2024-10-14 10:54:12

Nhà ăn được trang trí với vài cửa sổ giả, bên ngoài là hình ảnh thực tế ảo của một khu vườn mùa xuân. Những dây leo xanh non quấn quanh khung cửa sổ, hòa quyện cùng cảnh sắc bên ngoài, tạo cảm giác như thật, đến mức nhìn vào khiến người ta không thể phân biệt được đâu là giả đâu là thật.

Bạch Du ngồi bên cửa sổ, chăm chú đọc sách sau khi ăn xong bữa sáng. Quản gia Alf đang thêm trà vào cái ly của cô, hành động nhẹ nhàng và thuần thục. Chỉ trong vài ngày, họ đã nhanh chóng nắm bắt quy tắc ứng xử và thích ứng với vai trò của mình. Điều này không có gì lạ với Alf, người vốn là quản gia của hoàng thất, nhưng khả năng thích ứng của Bạch Dư lại khiến người khác bất ngờ.

Cô ngồi ngay ngắn, uống trà với tư thế ưu nhã, không chút lộn xộn. Hình ảnh này hoàn toàn trùng với hình ảnh những quý tộc mà Eri từng thấy trên TV. Cô có làn da mịn màng như ngà voi, hàng mi rợp bóng, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại mang sức hút khiến người khác say mê.

Eri hơi dừng bước, rồi tùy tiện ngồi xuống đối diện Bạch Du.

“Chào buổi sáng.” Bạch Du buông lời chào với vẻ biếng nhác. Ngay khi cô vừa mở miệng, hình tượng cao quý trước đó dường như đã suy sụp một nửa. Chuyến đi dài và mệt mỏi không chỉ ảnh hưởng đến Eri, mà cả cô cũng vậy. Trạng thái của cô thậm chí còn uể oải hơn cả Eri.

“Chào buổi sáng, Tiểu Du.” Eri mở thực đơn điện tử để chọn món ăn, hỏi cô: “Mấy ngày nay ngươi làm gì mà mệt mỏi thế?”

“Để bù lại văn hóa tri thức.” Bạch Du giơ bìa sách cho Eri xem, đó là loại sách lịch sử mà Eri đã từng nhìn thấy vài lần và cảm thấy buồn ngủ. “Mấy ngày nay ta chỉ xem một số đoạn chính mà Alf đã chọn ra.” Tất nhiên, cô không thể đọc hết tất cả sách đó, hầu hết là cô đọc những phần mà Alf đã trích dẫn, còn lại là học các kiến thức và lễ nghi từ ông. Alf là một giáo viên tốt; những gì ông dạy đều xuất phát từ thực tiễn, đảm bảo rằng Bạch Du có thể áp dụng ngay lập tức.

“Cảm ơn ngài đã khen ngợi.” Alf cười, “Ta thật vui khi có thể dạy dỗ ngài trong những ngày này .”

Eri khó hiểu hỏi: " Gấp như vậy làm gì, hồi Đế Đô sau này, không phải sẽ có rất nhiều thời gian sao?”

“Alf không thể đi theo ta về nhà. Ông có việc riêng của mình.” Huống chi, ông là quản gia của hoàng thất, không phải hầu cận của công tước.

“Vậy thì sao?” Eri ngạc nhiên. Qua vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi, cô ấy đã có cảm tình với trí tuệ và sự tận tâm của Alf. Cô ấy nhanh chóng nghĩ đến mình, chỉ vào chóp mũi hỏi: “Còn ta thì sao? Ta sẽ làm gì đây?”

Bạch Du hơi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa, dùng lòng bàn tay ấm áp đỡ trán: “Ngươi và Alf cùng nhau đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Eri có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày: “Tại sao? Ngươi muốn một mình trở về nhà Irlo sao?”

“ Thực tế đó là nhà của ta, không phải chốn hiểm nguy.” Bạch Du đáp.

“Nhưng mà ở đó, ngươi không có người quen nào cả…”

Sau vài ngày tiếp xúc, Eri đã hiểu được tình huống của Bạch Du.

Rốt cuộc, thân sinh phụ thân của cô đã không còn nữa. Nhà Irlo chỉ còn lại những người có quan hệ huyết thống, nhưng không có bất kỳ tình cảm nào với cô. Trước đây, công chúa đã che giấu cô rất kỹ, đến nỗi công tước Irlo lần đầu tiên nhận được thông tin về cô lại là vào lúc cô không rõ sinh tử…

Nhà Irlo không chắc chắn là một nơi tốt đẹp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong tình huống này, nhà Irlo vẫn đáng tin cậy hơn nhiều so với thân thích khác là hoàng đế đi?

“Đừng nghĩ đến ta, hãy nghĩ đến bản thân mình đi,” Bạch Du nói. “Ngươi còn phải đi học.”

Eri ngơ ngác: “Cái gì đi học?”

“Ngươi mười sáu, ta mười lăm,” Bạch Du thản nhiên nói. “Chúng ta đều ở độ tuổi bắt buộc phải nhận giáo dục, cần thiết phải đi học. Ngươi có cảm thấy hứng thú với ngành nghề nào không?”

Ở đế quốc, việc lập kế hoạch nghề nghiệp cho giới trẻ bắt đầu rất sớm, họ sẽ bị ảnh hưởng từ việc lựa chọn chương trình học ở trung học.

Hiện tại Eri không còn thời gian lo lắng cho Bạch Du nữa. Cô ấy nên quan tâm đến bản thân mình. Đến 16 tuổi mà vẫn không biết đi học rốt cuộc là chuyện như thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thực ra, Eri rất thông minh, làm việc luôn gọn gàng ngăn nắp, và ứng xử với các loại đồ vật rất nhanh nhạy. Hai người họ đã tiết kiệm tiền để thực hiện ước mơ rời khỏi G tinh. Bạch Du muốn có một cuộc sống bình yên, còn Eri thì khao khát khám phá thế giới rộng lớn hơn. Nhưng khi thế giới ấy mở ra trước mắt, cô ấy lại cảm thấy như một con ruồi không đầu, lạc lối và ngây ngẩn.

“Mê mang và hoang mang là điều bình thường. Những đứa trẻ ở tuổi này đều sẽ trải qua những cảm xúc như vậy.” Alf nói với giọng điệu trấn an, như thể có sức mạnh an ủi. Ông rót một ly trà nóng, nhẹ nhàng đẩy về phía Eri. “Không cần lo lắng, chúng ta có thể từ từ tiến tới. Khi nào ngươi cảm thấy thích ứng, ta sẽ rất vui lòng làm người dẫn đường và bảo vệ ngươi ở đế đô.”

Sự mơ hồ như Eri thực ra rất phù hợp với biểu hiện của độ tuổi này.

Ngược lại với Eri, Bạch Du đối mặt với thân phận hiển quý từ trên trời rơi xuống, trong khi cha mẹ cô đã mất từ lâu và các thân thích đều không rõ tính cách. Thay vì chờ đợi trở về nhà, cô lại chủ động tìm đọc sách, nghiên cứu nghi thức và phong tục ở đế đô, thường xuyên thỉnh giáo Alf. Cô không giống như một người chờ đợi trở về, mà như một chiến binh đang chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt.

… Đây chính là con gái của công chúa Levina và tiên sinh Yaxin.

Cô hẳn là được sủng ái lớn lên, phải luôn ngây thơ, vô tư vô lo.

Alf nhắm mắt lại, những chuyện xưa như mây khói ùa về. Khoảng thời gian yêu thương ban đầu đẹp đẽ đến mức nào, cuối cùng lại bi thương đến mức ấy.

Nếu quyền giám hộ tiểu thư nằm trong tay ông, ông hận không thể lập tức mang cô rời xa Đế Đô.

Alfred Cornell buông ấm trà. Ông động tác trầm ổn, không để một giọt nước trà nào bắn ra.

Dường như nhận ra nỗi buồn trong lòng ông, Bạch Du nhẹ giọng hỏi: “Alf, ngươi sao vậy?”

“Không có gì, tiểu thư.”

Alf nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Beta Không Tốt Sao?

Số ký tự: 0