Chương 6
Kim Nga
2024-11-01 23:23:21
Bồ câu thì chỉ cần miếng thịt trên ngực, phần còn lại không cần.
Ông nội của Lương Cẩn là một đầu bếp nổi tiếng trong giới ẩm thực, tổ tiên còn truyền xuống một quyển sách dạy nấu ăn từ khi còn làm ngự trù trong cung.
Lương Cẩn mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã thích nấu ăn, nhưng ông nội của nàng lại mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, luôn khăng khăng phải truyền kỹ năng này cho nam chứ không cho nữ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lão gia tử dùng tuyệt học cả đời mình dạy cho anh họ của Lương Cẩn, nhưng cậu ta lại không học được.
Mà Lương Cẩn ở một bên nghe lén học lỏm lại có thể làm ra món ăn có mùi vị giống như ông ấy.
Khi biết chuyện, ông lão còn tức giận đến mức phải nhập viện.
Lương Cẩn rất giỏi việc học trộm, đem cái của người ta biến thành của mình.
Nhưng bản tính của Hồ nương tử lại đa nghi và thận trọng, bởi vậy khi làm món gân giòn này chỉ cho mình cháu gái là Hồng Quả ở bên cạnh nhìn.
“Nhị tỷ nhi, nước lạnh lắm, ngươi nghỉ ngơi đi, chỗ đồ ăn này để mình ta rửa là được rồi.”
Lương Cẩn cùng Hải Đường bị Hồ nương tử đuổi ra ngoài, lúc này hai người ngồi cạnh giếng để rửa rau.
Đối mặt với sự ân cần của Hải Đường, Lương Cẩn có chút khó hiểu, một lúc sau nàng ấy liền giải thích lí do: “Nhị tỷ nhi, mấy ngày nữa lại tới hạn lãnh tiền tiêu vặt rồi, tiền tiêu vặt của ta có thể gửi nhờ tạm ở chỗ của ngươi không…Ngươi cũng biết rồi đó, dưỡng mẫu của ta luôn tìm đủ loại cớ…”
Thân phận của Hải Đường không thể so với những người hầu khác, bởi vì trong phủ này nàng ta không có nơi nương tựa.
Vừa tới được mấy ngày, Thái bà tử đã vội vàng nhận nàng ta làm con gái nuôi, lúc ấy Hải Đường chỉ nghĩ trong phủ có người lớn để dựa vào cũng tốt, cho dù mỗi tháng phải hiếu kính đối phương ít tiền bánh trái thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thái bà tử kia không chỉ tham lam còn ác độc, Hải Đường cầm tiền thưởng cùng tiền tiêu vặt còn chưa kịp ấm tay thì bà ta đã như mèo đen ngửi được mùi tanh mà tìm tới, đã vậy còn không để lại một xu một cắc nào cho nàng ta.
Đừng thấy Hải Đường tuổi còn nhỏ mà lầm, thật ra nàng ta rất khôn khéo.
Đem tiền tiêu vặt gửi trong tay Nhị tỷ nhi, chờ đến khi Thái bà tử hỏi thì tìm lí do thoái thác, sau đó dẫn bà ta tới gặp nàng.
Đến lúc đó Thái bà tử sợ mẹ ruột của Nhị tỷ nhi là Điêu ma ma thì sẽ không dám tới đòi nữa.
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến trong lòng bà ta ghi hận với Nhị tỷ nhi, không biết lúc nào sẽ chui ra ngáng chân nàng.
Lương Cẩn nhìn Hải Đường thấy tội nghiệp, nhưng nàng cũng không mềm lòng.
Bởi vì có một lần nàng nhìn thấy sau khi Hải Đường từ phòng lớn đi ra, trên tay nàng ta có thêm một chiếc nhẫn bạc.
Ngô lão gia tử có ba trai một gái, nữ nhi sớm đã gả đến Dương Châu, đại nhi tử vài năm trước đã mắc bệnh lao qua đời, để lại nương tử là Liễu thị cùng con gái là Nhị cô nương. Con thứ, cũng chính là Ngô tướng công hiện đang nhậm chức ở Thanh Châu nửa năm nay, thê tử là Phùng thị, hai người có ba gái một trai, ba nữ nhi đều là con của Phùng thị, nhi tử là con vợ lẽ, mẹ ruột là thiếp, đã sớm bị Phùng thị đuổi đi.
Ấu tử mới vừa kết hôn năm ngoái.
Cả gia đình này đều theo Ngô tướng công đến nhiệm sở.
Căn nhà đang ở là nhà thuê, mỗi năm tiền thuê tốn hơn một trăm lượng bạc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ông nội của Lương Cẩn là một đầu bếp nổi tiếng trong giới ẩm thực, tổ tiên còn truyền xuống một quyển sách dạy nấu ăn từ khi còn làm ngự trù trong cung.
Lương Cẩn mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã thích nấu ăn, nhưng ông nội của nàng lại mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, luôn khăng khăng phải truyền kỹ năng này cho nam chứ không cho nữ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lão gia tử dùng tuyệt học cả đời mình dạy cho anh họ của Lương Cẩn, nhưng cậu ta lại không học được.
Mà Lương Cẩn ở một bên nghe lén học lỏm lại có thể làm ra món ăn có mùi vị giống như ông ấy.
Khi biết chuyện, ông lão còn tức giận đến mức phải nhập viện.
Lương Cẩn rất giỏi việc học trộm, đem cái của người ta biến thành của mình.
Nhưng bản tính của Hồ nương tử lại đa nghi và thận trọng, bởi vậy khi làm món gân giòn này chỉ cho mình cháu gái là Hồng Quả ở bên cạnh nhìn.
“Nhị tỷ nhi, nước lạnh lắm, ngươi nghỉ ngơi đi, chỗ đồ ăn này để mình ta rửa là được rồi.”
Lương Cẩn cùng Hải Đường bị Hồ nương tử đuổi ra ngoài, lúc này hai người ngồi cạnh giếng để rửa rau.
Đối mặt với sự ân cần của Hải Đường, Lương Cẩn có chút khó hiểu, một lúc sau nàng ấy liền giải thích lí do: “Nhị tỷ nhi, mấy ngày nữa lại tới hạn lãnh tiền tiêu vặt rồi, tiền tiêu vặt của ta có thể gửi nhờ tạm ở chỗ của ngươi không…Ngươi cũng biết rồi đó, dưỡng mẫu của ta luôn tìm đủ loại cớ…”
Thân phận của Hải Đường không thể so với những người hầu khác, bởi vì trong phủ này nàng ta không có nơi nương tựa.
Vừa tới được mấy ngày, Thái bà tử đã vội vàng nhận nàng ta làm con gái nuôi, lúc ấy Hải Đường chỉ nghĩ trong phủ có người lớn để dựa vào cũng tốt, cho dù mỗi tháng phải hiếu kính đối phương ít tiền bánh trái thì cũng không thành vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Thái bà tử kia không chỉ tham lam còn ác độc, Hải Đường cầm tiền thưởng cùng tiền tiêu vặt còn chưa kịp ấm tay thì bà ta đã như mèo đen ngửi được mùi tanh mà tìm tới, đã vậy còn không để lại một xu một cắc nào cho nàng ta.
Đừng thấy Hải Đường tuổi còn nhỏ mà lầm, thật ra nàng ta rất khôn khéo.
Đem tiền tiêu vặt gửi trong tay Nhị tỷ nhi, chờ đến khi Thái bà tử hỏi thì tìm lí do thoái thác, sau đó dẫn bà ta tới gặp nàng.
Đến lúc đó Thái bà tử sợ mẹ ruột của Nhị tỷ nhi là Điêu ma ma thì sẽ không dám tới đòi nữa.
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến trong lòng bà ta ghi hận với Nhị tỷ nhi, không biết lúc nào sẽ chui ra ngáng chân nàng.
Lương Cẩn nhìn Hải Đường thấy tội nghiệp, nhưng nàng cũng không mềm lòng.
Bởi vì có một lần nàng nhìn thấy sau khi Hải Đường từ phòng lớn đi ra, trên tay nàng ta có thêm một chiếc nhẫn bạc.
Ngô lão gia tử có ba trai một gái, nữ nhi sớm đã gả đến Dương Châu, đại nhi tử vài năm trước đã mắc bệnh lao qua đời, để lại nương tử là Liễu thị cùng con gái là Nhị cô nương. Con thứ, cũng chính là Ngô tướng công hiện đang nhậm chức ở Thanh Châu nửa năm nay, thê tử là Phùng thị, hai người có ba gái một trai, ba nữ nhi đều là con của Phùng thị, nhi tử là con vợ lẽ, mẹ ruột là thiếp, đã sớm bị Phùng thị đuổi đi.
Ấu tử mới vừa kết hôn năm ngoái.
Cả gia đình này đều theo Ngô tướng công đến nhiệm sở.
Căn nhà đang ở là nhà thuê, mỗi năm tiền thuê tốn hơn một trăm lượng bạc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro