Chương 8
Kim Nga
2024-11-01 23:23:21
Chỉ có thứ nữ là chẳng được Phùng thị quan tâm, các quản sự dưới này thấy rõ hơn ai hết, nên tự nhiên cũng không coi trọng tam tiểu thư.
Dù tam tiểu thư là chủ tử thật sự, nhưng ai bảo nàng ấy không được Phùng thị yêu mến?
"Tỷ tỷ đừng giận, hại sức khỏe không đáng đâu."
Tranh cãi với đám người hạ đẳng kia cũng chẳng giải quyết được gì.
Món ăn ở nhà bếp lớn đều bị người của đại phòng kiểm soát chặt chẽ, Lương Cẩn đành dẫn Xuân Đào về nhà.
Nhà Lương Cẩn có một bếp nhỏ đơn giản làm từ gỗ, vào giờ này thì không kịp nấu cơm nữa, nàng lại sợ tam tiểu thư phải chờ lâu.
Vừa hay nhà có một cái vại, nàng đuổi Quế tỷ nhi lười từ giường ra ngoài, bảo nàng ấy đi ra ngoài giã hai bát gạo.
Xuân Đào không mong đợi một nha đầu giúp việc ở nhà bếp có thể nấu được món gì ra hồn.
Lúc đó nàng ấy rối bời không biết làm sao để trở về báo cáo với tam tiểu thư, bị Lương Cẩn kéo đi nên đi theo.
Hiện tại phục hồi tinh thần lại, đứng dậy lấy khăn lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là Nhị tỷ nhi nhà Điêu ma ma phải không? Đợi ngày khác ngươi đến viện của tam tiểu thư, ta sẽ lấy hoa quả cho ngươi ăn."
Xuân Đào nói xong định rời đi.
"Tỷ tỷ, lúc này tỷ quay về, hai tay trống trơn, tam tiểu thư ăn gì đây? Tỷ đợi ta hai chén trà thôi, ta sẽ đưa tỷ ít thức ăn cầm về, tỷ cũng dễ bề báo cáo."
Tiền lương mà Lương Cẩn nhận là do Phùng thị cho, tam tiểu thư dù không được yêu mến, cũng là con của Phùng thị.
Xuân Đào thấy lời nàng nói hợp lý, nhưng nhìn nha đầu trước mặt chỉ cao đến eo mình, lại có chút do dự:
"Ngươi còn nhỏ mà... Thôi được, thử xem sao."
Xuân Đào không mang theo tiền bạc, nếu không thì có thể ra ngoài mua đồ ăn mang về, trong lòng nàng ấy đang tính ngồi một lúc rồi sẽ rời đi.
Lương Cẩn nhanh nhẹn lấy từ trong chum gạo trong nhà ra một miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen đã được xông khói. Nàng múc nước rửa sạch rồi cắt thịt thành những lát mỏng, phần mỡ của miếng thịt hiện ra sáng bóng, trong suốt. Đây là thịt xông khói từ dịp Tết, Lương Cẩn sợ Quế tỷ nhi ngày nào cũng nhớ tới nên đã giấu nó trong chum gạo. Việc này lại càng làm cho thịt có thêm mùi thơm.
Xuân Đào nhìn thấy nàng cắt thịt điêu luyện, ra dáng ra hình, vô cùng ngạc nhiên, dần dần bỏ ý định rời đi.
Quế tỷ nhi giã gạo xong quay lại, nhìn thấy trong nhà có thịt, mắt liền sáng lên, nhưng vì có Xuân Đào ở đây nên trừng mắt nhìn muội muội một cái.
"Đi qua nhà bà Lưu, giúp muội xin một ít rau cải... lát nữa làm xong sẽ để dành cho tỷ một chút."
Lương Cẩn nhẹ nhàng dỗ dành Quế tỷ nhi, nàng ấy mới miễn cưỡng ra ngoài mượn rau.
Nàng đổ gạo đã vo sạch vào nồi đất, thêm một ít nước, sau đó xếp những lát thịt xông khói đã cắt lên trên, tiếp theo là măng khô.
Măng khô cần ngâm nước trước khi nấu, nhưng không kịp rồi.
Xuân Đào thấy nàng bỏ vào nồi một số loại gia vị mà nàng ấy không biết là gì, sau đó đậy nắp lại.
"Để ta giúp ngươi đốt lửa."
Xuân Đào để một tiểu nha đầu bận trước bận sau như vậy, mình ngồi không thì có chút ngại ngùng.
"Tỷ tỷ, đừng làm bẩn xiêm y, ta quen đốt lửa ở nhà bếp lớn rồi."
Lương Cẩn nhìn trang phục mà Xuân Đào đang mặc là vải lụa. Người ta thường nói, làm nữ tỳ ở nhà quan lại còn mặc đẹp hơn cả con gái nhà bình dân bên ngoài, quả không sai.
Xuân Đào nghe vậy mới nhận ra quần áo mình mặc không phù hợp để làm những việc nặng nhọc này.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Dù tam tiểu thư là chủ tử thật sự, nhưng ai bảo nàng ấy không được Phùng thị yêu mến?
"Tỷ tỷ đừng giận, hại sức khỏe không đáng đâu."
Tranh cãi với đám người hạ đẳng kia cũng chẳng giải quyết được gì.
Món ăn ở nhà bếp lớn đều bị người của đại phòng kiểm soát chặt chẽ, Lương Cẩn đành dẫn Xuân Đào về nhà.
Nhà Lương Cẩn có một bếp nhỏ đơn giản làm từ gỗ, vào giờ này thì không kịp nấu cơm nữa, nàng lại sợ tam tiểu thư phải chờ lâu.
Vừa hay nhà có một cái vại, nàng đuổi Quế tỷ nhi lười từ giường ra ngoài, bảo nàng ấy đi ra ngoài giã hai bát gạo.
Xuân Đào không mong đợi một nha đầu giúp việc ở nhà bếp có thể nấu được món gì ra hồn.
Lúc đó nàng ấy rối bời không biết làm sao để trở về báo cáo với tam tiểu thư, bị Lương Cẩn kéo đi nên đi theo.
Hiện tại phục hồi tinh thần lại, đứng dậy lấy khăn lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là Nhị tỷ nhi nhà Điêu ma ma phải không? Đợi ngày khác ngươi đến viện của tam tiểu thư, ta sẽ lấy hoa quả cho ngươi ăn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Đào nói xong định rời đi.
"Tỷ tỷ, lúc này tỷ quay về, hai tay trống trơn, tam tiểu thư ăn gì đây? Tỷ đợi ta hai chén trà thôi, ta sẽ đưa tỷ ít thức ăn cầm về, tỷ cũng dễ bề báo cáo."
Tiền lương mà Lương Cẩn nhận là do Phùng thị cho, tam tiểu thư dù không được yêu mến, cũng là con của Phùng thị.
Xuân Đào thấy lời nàng nói hợp lý, nhưng nhìn nha đầu trước mặt chỉ cao đến eo mình, lại có chút do dự:
"Ngươi còn nhỏ mà... Thôi được, thử xem sao."
Xuân Đào không mang theo tiền bạc, nếu không thì có thể ra ngoài mua đồ ăn mang về, trong lòng nàng ấy đang tính ngồi một lúc rồi sẽ rời đi.
Lương Cẩn nhanh nhẹn lấy từ trong chum gạo trong nhà ra một miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen đã được xông khói. Nàng múc nước rửa sạch rồi cắt thịt thành những lát mỏng, phần mỡ của miếng thịt hiện ra sáng bóng, trong suốt. Đây là thịt xông khói từ dịp Tết, Lương Cẩn sợ Quế tỷ nhi ngày nào cũng nhớ tới nên đã giấu nó trong chum gạo. Việc này lại càng làm cho thịt có thêm mùi thơm.
Xuân Đào nhìn thấy nàng cắt thịt điêu luyện, ra dáng ra hình, vô cùng ngạc nhiên, dần dần bỏ ý định rời đi.
Quế tỷ nhi giã gạo xong quay lại, nhìn thấy trong nhà có thịt, mắt liền sáng lên, nhưng vì có Xuân Đào ở đây nên trừng mắt nhìn muội muội một cái.
"Đi qua nhà bà Lưu, giúp muội xin một ít rau cải... lát nữa làm xong sẽ để dành cho tỷ một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Cẩn nhẹ nhàng dỗ dành Quế tỷ nhi, nàng ấy mới miễn cưỡng ra ngoài mượn rau.
Nàng đổ gạo đã vo sạch vào nồi đất, thêm một ít nước, sau đó xếp những lát thịt xông khói đã cắt lên trên, tiếp theo là măng khô.
Măng khô cần ngâm nước trước khi nấu, nhưng không kịp rồi.
Xuân Đào thấy nàng bỏ vào nồi một số loại gia vị mà nàng ấy không biết là gì, sau đó đậy nắp lại.
"Để ta giúp ngươi đốt lửa."
Xuân Đào để một tiểu nha đầu bận trước bận sau như vậy, mình ngồi không thì có chút ngại ngùng.
"Tỷ tỷ, đừng làm bẩn xiêm y, ta quen đốt lửa ở nhà bếp lớn rồi."
Lương Cẩn nhìn trang phục mà Xuân Đào đang mặc là vải lụa. Người ta thường nói, làm nữ tỳ ở nhà quan lại còn mặc đẹp hơn cả con gái nhà bình dân bên ngoài, quả không sai.
Xuân Đào nghe vậy mới nhận ra quần áo mình mặc không phù hợp để làm những việc nặng nhọc này.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro