chương 9
Kim Nga
2024-11-01 23:23:21
Nàng ấy là đại tỳ nữ của tam tiểu thư, thường ngày chăm lo mọi việc sinh hoạt, đều là những việc tỉ mỉ, còn những việc nặng nhọc như thế này, nàng ấy chưa từng làm qua.
Lương Cẩn nhanh chóng đốt lửa lên, đừng xem nhẹ việc đốt lửa này. Đôi khi các bước làm món ăn giống nhau nhưng hương vị lại khác nhau, vấn đề chính là do độ to nhỏ của lửa.
Khi nào lửa lớn, khi nào lửa nhỏ, khi nào thêm củi, khi nào bớt củi, đều có kỹ thuật riêng.
Đợi đến khi Quế tỷ nhi cầm một mớ rau cải còn dính bùn đất trở về, chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi thơm khó tả từ hướng nhà mình.
Xuân Đào cũng không ngờ món này lại thơm đến vậy.
Trước đây khi Phùng thị còn quản gia, nàng ấy ở bên cạnh tam tiểu thư, không thiếu những món ăn có thịt. Thậm chí đôi khi còn phải chọn những món chay nhẹ nhàng để ăn cơm.
Chẳng lẽ vì mấy ngày nay không được ăn thịt nên thèm đến vậy?
Xuân Đào giả vờ dùng khăn lau mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
...
"Nhị tỷ nhi, nếu tam cô nương hỏi đây là món gì, thì ta nên nói sao đây?"
Món này không giống cơm, không giống đồ ăn, cũng không giống canh.
"Ngươi nói là cơm thịt khô là được, trong nhà không có gì, chỉ có mấy thứ này, ủy khuất tam cô nương rồi. Món cơm này không thể lên bàn, nếu tam cô nương muốn ăn, thì chỉ cần nhặt chút mà dùng."
Lương Cẩn cảm thấy vẫn cần phải nói thêm.
Xuân Đào thấy nàng nói vậy, làm món ăn lại ngon như thế, trong lòng rất hài lòng, nghĩ khi về sẽ xin thưởng cho nàng trước mặt tam cô nương.
Lương Cẩn không biết suy nghĩ của Xuân Đào, nàng lấy rau chân vịt từ Quế tỷ nhi, rửa sạch sẽ rồi nấu chín, trước tiên múc một chén nhỏ, dưới ánh mắt chờ đợi của Quế tỷ nhi, đưa cho Xuân Đào.
"Tỷ tỷ nếm thử xem có hợp với khẩu vị của tam cô nương không."
Xuân Đào vốn đã đói bụng vì chưa ăn trưa, khi thấy hành động chu đáo này của Lương Cẩn, cảm thấy rất thiện cảm.
Nàng ấy vội vàng nhận lấy, nhìn vào chén cơm, gạo trắng sáng bóng, Lương Cẩn còn thêm chút nước tương, Bắc Tống cũng có nước tương. Trên đó có miếng thịt khô, rau chân vịt xanh mướt cùng măng khô ướt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn rồi.
Xuân Đào dù có chút rụt rè, nhưng vẫn dùng muỗng múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mắt sáng lên, rồi tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba... Bất tri bất giác, nàng ấy đã ăn hết nửa chén cơm rồi.
Quế tỷ nhi nhìn mà thèm không chịu được.
"Món cơm thịt khô này được đó."
Ngon đến nỗi Xuân Đào muốn ăn thêm một chén nữa, thật sự là vừa thơm vừa tươi.
Hương vị này không ngấy quá, chỉ cần vài miếng thịt khô là đã có thể tạo ra hương vị cơm ngon như vậy rồi.
Loại thịt khô như này, chỉ có bà tử trong Ngô phủ mới hun để ăn.
Các cô nương đều không ăn loại này.
Xuân Đào lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau miệng.
Liếc mắt nhìn nồi sành còn lại, nghĩ tam cô nương ăn uống ít, chắc chắn sẽ còn thừa, lúc đó sẽ là phần của nàng ấy.
Lương Cẩn thấy Xuân Đào muốn mang cả nồi đi, vội ngăn lại.
"Cái nồi sành này thật sự không đẹp, lại nặng nữa, tỷ tỷ cẩn thận tay, để ta múc ra mâm, tìm cái hộp đồ ăn để tỷ tỷ mang về được không?"
Xuân Đào nghĩ cũng phải, cuối cùng mang theo hộp đồ ăn cũ kỹ, sơn đã rơi hết của nhà Điêu ma ma trở về.
"Giỏi lắm Nhị tỷ nhi nhà muội, giấu thịt khô không cho ta ăn, hôm nay nếu không xảy ra chuyện này, chắc còn lâu muội mới lấy ra."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lương Cẩn nhanh chóng đốt lửa lên, đừng xem nhẹ việc đốt lửa này. Đôi khi các bước làm món ăn giống nhau nhưng hương vị lại khác nhau, vấn đề chính là do độ to nhỏ của lửa.
Khi nào lửa lớn, khi nào lửa nhỏ, khi nào thêm củi, khi nào bớt củi, đều có kỹ thuật riêng.
Đợi đến khi Quế tỷ nhi cầm một mớ rau cải còn dính bùn đất trở về, chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi thơm khó tả từ hướng nhà mình.
Xuân Đào cũng không ngờ món này lại thơm đến vậy.
Trước đây khi Phùng thị còn quản gia, nàng ấy ở bên cạnh tam tiểu thư, không thiếu những món ăn có thịt. Thậm chí đôi khi còn phải chọn những món chay nhẹ nhàng để ăn cơm.
Chẳng lẽ vì mấy ngày nay không được ăn thịt nên thèm đến vậy?
Xuân Đào giả vờ dùng khăn lau mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
...
"Nhị tỷ nhi, nếu tam cô nương hỏi đây là món gì, thì ta nên nói sao đây?"
Món này không giống cơm, không giống đồ ăn, cũng không giống canh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi nói là cơm thịt khô là được, trong nhà không có gì, chỉ có mấy thứ này, ủy khuất tam cô nương rồi. Món cơm này không thể lên bàn, nếu tam cô nương muốn ăn, thì chỉ cần nhặt chút mà dùng."
Lương Cẩn cảm thấy vẫn cần phải nói thêm.
Xuân Đào thấy nàng nói vậy, làm món ăn lại ngon như thế, trong lòng rất hài lòng, nghĩ khi về sẽ xin thưởng cho nàng trước mặt tam cô nương.
Lương Cẩn không biết suy nghĩ của Xuân Đào, nàng lấy rau chân vịt từ Quế tỷ nhi, rửa sạch sẽ rồi nấu chín, trước tiên múc một chén nhỏ, dưới ánh mắt chờ đợi của Quế tỷ nhi, đưa cho Xuân Đào.
"Tỷ tỷ nếm thử xem có hợp với khẩu vị của tam cô nương không."
Xuân Đào vốn đã đói bụng vì chưa ăn trưa, khi thấy hành động chu đáo này của Lương Cẩn, cảm thấy rất thiện cảm.
Nàng ấy vội vàng nhận lấy, nhìn vào chén cơm, gạo trắng sáng bóng, Lương Cẩn còn thêm chút nước tương, Bắc Tống cũng có nước tương. Trên đó có miếng thịt khô, rau chân vịt xanh mướt cùng măng khô ướt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn rồi.
Xuân Đào dù có chút rụt rè, nhưng vẫn dùng muỗng múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mắt sáng lên, rồi tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba... Bất tri bất giác, nàng ấy đã ăn hết nửa chén cơm rồi.
Quế tỷ nhi nhìn mà thèm không chịu được.
"Món cơm thịt khô này được đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngon đến nỗi Xuân Đào muốn ăn thêm một chén nữa, thật sự là vừa thơm vừa tươi.
Hương vị này không ngấy quá, chỉ cần vài miếng thịt khô là đã có thể tạo ra hương vị cơm ngon như vậy rồi.
Loại thịt khô như này, chỉ có bà tử trong Ngô phủ mới hun để ăn.
Các cô nương đều không ăn loại này.
Xuân Đào lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau miệng.
Liếc mắt nhìn nồi sành còn lại, nghĩ tam cô nương ăn uống ít, chắc chắn sẽ còn thừa, lúc đó sẽ là phần của nàng ấy.
Lương Cẩn thấy Xuân Đào muốn mang cả nồi đi, vội ngăn lại.
"Cái nồi sành này thật sự không đẹp, lại nặng nữa, tỷ tỷ cẩn thận tay, để ta múc ra mâm, tìm cái hộp đồ ăn để tỷ tỷ mang về được không?"
Xuân Đào nghĩ cũng phải, cuối cùng mang theo hộp đồ ăn cũ kỹ, sơn đã rơi hết của nhà Điêu ma ma trở về.
"Giỏi lắm Nhị tỷ nhi nhà muội, giấu thịt khô không cho ta ăn, hôm nay nếu không xảy ra chuyện này, chắc còn lâu muội mới lấy ra."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro