Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 1
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 21:28:29
"Cô Lâm, du thuyền đã đi xa rồi, bây giờ cô có muốn thực hiện nhiệm vụ thử thách luôn không?" Trợ lý tổ đạo diễn đứng phía sau người quay phim, nhỏ giọng nhắc nhở.
Người đang đưa lưng về phía bọn họ tựa hồ không nghe thấy, bất động nhìn về phía xa. Bóng dáng đơn bạc nhìn có chút nhu nhược đáng thương.
Trợ lý của tổ đạo diễn là một cô gái trẻ vừa mới hoàn thành kỳ thực tập, khi nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi có chút không đành lòng.
Cùng là khách mời đến quay chương trình, những người khác đều có đôi có cặp đi du thuyền xa hoa, chỉ còn lại Lâm Tịch bị bỏ lại ở trên hòn đảo nhỏ này, trông thật đáng thương.
Nhưng cũng không còn cách nào. Ai bảo các nam khách mời khác đều không chọn cô.
Nhưng cũng may là tổ chương trình không có ý định từ bỏ Lâm Tịch, phát sóng trực tiếp ở chỗ bọn họ vẫn đang diễn ra.
"Cô Lâm?" Trợ lý nhỏ giọng gọi lại lần nữa.
Lâm Tịch sửng sốt một chút, ngay sau đó nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, thu lại tầm mắt từ mặt biển tĩnh lặng.
Như là sợ cô không hiểu tình huống, trợ lý nghĩ một chút rồi giải thích một câu: "Dựa theo quy định của chương trình, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thử thách thì cô có thể rời đi nơi này để tập trung với các khách mời khác."
Như thế sẽ không bị bỏ lại trên đảo này một mình.
"Cô Lâm, trước tiên cô hãy chọn một nhiệm vụ?" Trợ lý đưa thẻ nhiệm vụ trong tay về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thẻ nhiệm vụ, không có trả lời, cô thấp giọng nói: "Nhiệm vụ thì lát nữa bàn lại, chúng ta về trong viện trước đã "
"Hả?" Trợ lý hiển nhiên sửng sốt. "Cô không đi hoàn thành nhiệm vụ thử thách à?"
Lâm Tịch gật đầu: "Tôi còn chưa ăn sáng. Giờ tôi đói bụng."
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, chuyện khác thì chờ ăn no rồi lại nói.
Dứt lời, cô liền nâng bước rời đi.
Thế là đi rồi?
Người quay phim và những nhân viên còn lại của tổ đạo diễn nhìn nhau bối rối.
Tình huống là như thế nào, Lâm Tịch thế mà vẫn còn tâm trạng để ăn cơm?
Hơn nữa, phản ứng của cô hình như hơi sai sai. Sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Trước đó vẻ mặt của cô không phải giống như bầu trời sắp sụp xuống hay sao?
Lúc này, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp sôi nổi thảo luận ở phần bình luận.
"Lâm Tịch đang làm gì vậy? Cô ta định mặc kệ bất chấp tất cả hay lại có chiêu mới để chơi?"
"Có gì nói đó. Mặc dù bị bỏ lại một mình ở đây có chút đáng thương, nhưng những gì Lâm Tịch đã làm trước đây thật sự khiến người khác thấy cách ứng."
"Còn không phải sao, chương trình vừa mới bắt đầu mà cô ta đã điên cuồng bày tỏ tình yêu với nam khách mời, lại còn tuyên chiến với nữ khách mời khác. Má ơi, bệnh tâm thần."
"Nói thế nào nhỉ, tuyến mười tám không có chút danh tiếng nào, khó khăn lắm mới nhận được một chương trình. Chắc cô ta muốn nổi tiếng đến điên rồi nên là cố gắng biểu hiện, nhưng lại thành cố gắng quá."
Người đang đưa lưng về phía bọn họ tựa hồ không nghe thấy, bất động nhìn về phía xa. Bóng dáng đơn bạc nhìn có chút nhu nhược đáng thương.
Trợ lý của tổ đạo diễn là một cô gái trẻ vừa mới hoàn thành kỳ thực tập, khi nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi có chút không đành lòng.
Cùng là khách mời đến quay chương trình, những người khác đều có đôi có cặp đi du thuyền xa hoa, chỉ còn lại Lâm Tịch bị bỏ lại ở trên hòn đảo nhỏ này, trông thật đáng thương.
Nhưng cũng không còn cách nào. Ai bảo các nam khách mời khác đều không chọn cô.
Nhưng cũng may là tổ chương trình không có ý định từ bỏ Lâm Tịch, phát sóng trực tiếp ở chỗ bọn họ vẫn đang diễn ra.
"Cô Lâm?" Trợ lý nhỏ giọng gọi lại lần nữa.
Lâm Tịch sửng sốt một chút, ngay sau đó nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, thu lại tầm mắt từ mặt biển tĩnh lặng.
Như là sợ cô không hiểu tình huống, trợ lý nghĩ một chút rồi giải thích một câu: "Dựa theo quy định của chương trình, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thử thách thì cô có thể rời đi nơi này để tập trung với các khách mời khác."
Như thế sẽ không bị bỏ lại trên đảo này một mình.
"Cô Lâm, trước tiên cô hãy chọn một nhiệm vụ?" Trợ lý đưa thẻ nhiệm vụ trong tay về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thẻ nhiệm vụ, không có trả lời, cô thấp giọng nói: "Nhiệm vụ thì lát nữa bàn lại, chúng ta về trong viện trước đã "
"Hả?" Trợ lý hiển nhiên sửng sốt. "Cô không đi hoàn thành nhiệm vụ thử thách à?"
Lâm Tịch gật đầu: "Tôi còn chưa ăn sáng. Giờ tôi đói bụng."
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, chuyện khác thì chờ ăn no rồi lại nói.
Dứt lời, cô liền nâng bước rời đi.
Thế là đi rồi?
Người quay phim và những nhân viên còn lại của tổ đạo diễn nhìn nhau bối rối.
Tình huống là như thế nào, Lâm Tịch thế mà vẫn còn tâm trạng để ăn cơm?
Hơn nữa, phản ứng của cô hình như hơi sai sai. Sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Trước đó vẻ mặt của cô không phải giống như bầu trời sắp sụp xuống hay sao?
Lúc này, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp sôi nổi thảo luận ở phần bình luận.
"Lâm Tịch đang làm gì vậy? Cô ta định mặc kệ bất chấp tất cả hay lại có chiêu mới để chơi?"
"Có gì nói đó. Mặc dù bị bỏ lại một mình ở đây có chút đáng thương, nhưng những gì Lâm Tịch đã làm trước đây thật sự khiến người khác thấy cách ứng."
"Còn không phải sao, chương trình vừa mới bắt đầu mà cô ta đã điên cuồng bày tỏ tình yêu với nam khách mời, lại còn tuyên chiến với nữ khách mời khác. Má ơi, bệnh tâm thần."
"Nói thế nào nhỉ, tuyến mười tám không có chút danh tiếng nào, khó khăn lắm mới nhận được một chương trình. Chắc cô ta muốn nổi tiếng đến điên rồi nên là cố gắng biểu hiện, nhưng lại thành cố gắng quá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro