Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 27
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 21:28:29
Rốt cuộc cũng đến lượt cô, Lâm Tịch hít sâu một hơi, lúc này mới gian nan bước đi về phía phòng phỏng vấn.
Sau khi đi vào, lần đầu tiên cô nhìn thấy đạo diễn cười như Phật Di Lặc, bỗng nhiên nâng cao lòng cảnh giác.
Bên ngoài cười nói nhưng bên trong rất nguy hiểm, khẩu xà tâm phật,... Không sai vào đâu được, Lâm Tịch nghĩ.
Đạo diễn cười ha hả nói: "Đừng căng thẳng, đây chỉ là một phần nhỏ trong chương trình, không có gì, chỉ là trò chuyện đơn giản với mọi người mà thôi.”
Lâm Tịch: "...”
Tin ông mới là lạ đấy!
Nghe đạo diễn còn đang lừa dối, cố gắng khiến cô thả lỏng phòng tuyến tâm lý, Lâm Tịch mặt không chút thay đổi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu đùa giỡn một trận.
Đạo diễn sửng sốt: "... Lâm Tịch, cô đang làm gì vậy?”
Lâm Tịch cũng không ngẩng đầu lên: "Tải ứng dụng.”
"Ứng dụng gì vậy? Sao bây giờ lại tải?"
"Trung tâm chống lừa đảo quốc gia!"
"…"
[Ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, Lâm Tịch chỉ còn thiếu nước đưa hai chữ cảnh giác hai chữ viết ở trên mặt thôi.]
[Lúc trước nhìn nội đứng các khách mời phỏng vấn, tổ tiết mục xác thực không làm người, Lâm Tịch phòng bị như vậy là đúng.]
[Chú cảnh sát: Cô bé, ý thức cảnh giác này không tệ, đáng khen ngợi!]
Đạo diễn "Khụ" một tiếng cố gắng giảm bớt xấu hổ: “Vậy, chúng tôi có vài câu hỏi muốn phỏng vấn cô, đều là những câu hỏi rất nghiêm túc.”
Tuyệt đối sẽ không liên quan đến tình trạng lừa đảo, nhiều lắm chỉ là có chút bẫy mà thôi.
Lâm Tịch: "Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?”
Đạo diễn: "Năm sáu câu gì đó đi.”
Lâm Tịch: "Được, vậy năm câu nhé, cứ quyết định như vậy đi.”
Đạo diễn: "...”
Sao lại quyết định như vậy? Ông ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi!
Lâm Tịch hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu đi.”
Đạo diễn ngẩn ra, đột nhiên nghẹn lời.
Từ sau khi Lâm Tịch tiến vào, toàn bộ tiết tấu phỏng vấn hoàn toàn bị cô ra bài không theo lẽ thường quấy rầy, khiến cho mọi người trong tổ đạo diễn trở tay không kịp, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Phân đoạn này có mục đích làm giảm phòng tuyến tâm lý của khách mời một cách thần không biết quỷ không hay, từ đó trên cơ sở này, tạo ra một ít đề tài cho tiết mục của bọn họ.
Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng là loại chuyện tổ tiết mục vì nhiệt độ mà không từ thủ đoạn, những hành động này ở trong chương trình giải trí cũng là thủ đoạn thường thấy.
Nói trắng ra, tổ tiết mục ỷ vào mình là nhà sản xuất, cũng không sợ đắc tội với một số nghệ sĩ.
Đạo diễn giơ tay lên, ý bảo trợ lý phụ trách phỏng vấn bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Trợ lý đạo diễn gật đầu, trực tiếp hỏi: "Lâm Tịch, cô có biết hiện tại trên mạng có rất nhiều bình luận không tốt về cô không, xin hỏi cô đối với việc này có cảm tưởng và có muốn đáp lại điều gì không?"
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội trả lời: "Tôi không biết, gần đây không lên mạng, cho nên không có cảm tưởng gì, cũng không có gì để đáp trả.”
Trợ lý đạo diễn: "...”
Điều này sao lại không giống với dự đoán của bọn họ?
Dựa theo những gì bọn họ đoán trước, Lâm Tịch lúc trước bị mắng thảm như vậy, đây là chuyện cô không muốn đề cập và đối mặt nhất trong chương trình mới đúng.
Hoặc là bán thảm tỏ vẻ ủy khuất, hoặc là xấu hổ phẫn nộ rồi lảng tránh, dù sao không nên như vậy!
Vốn là muốn dùng vấn đề thứ nhất trước tiên để phá phòng ngự tâm lý của Lâm Tịch nhưng ngược lại chính bọn họ đá trúng tấm sắt rồi, vì thế cô ta theo bản năng nhìn về phía đạo diễn xin giúp đỡ.
Chỉ là đạo diễn còn chưa trả lời, Lâm Tịch lại mở miệng: “Đây cũng không phải là một vấn đề, rõ ràng là ba, lần này coi như xong, lần sau không được nói là lấy ví dụ nữa.”
Mọi người sửng sốt, nhưng lại không cách nào phản bác Lâm Tịch, cái này muốn nghiêm túc tính thì cũng không phải là ba vấn đề sao.
Sau khi đi vào, lần đầu tiên cô nhìn thấy đạo diễn cười như Phật Di Lặc, bỗng nhiên nâng cao lòng cảnh giác.
Bên ngoài cười nói nhưng bên trong rất nguy hiểm, khẩu xà tâm phật,... Không sai vào đâu được, Lâm Tịch nghĩ.
Đạo diễn cười ha hả nói: "Đừng căng thẳng, đây chỉ là một phần nhỏ trong chương trình, không có gì, chỉ là trò chuyện đơn giản với mọi người mà thôi.”
Lâm Tịch: "...”
Tin ông mới là lạ đấy!
Nghe đạo diễn còn đang lừa dối, cố gắng khiến cô thả lỏng phòng tuyến tâm lý, Lâm Tịch mặt không chút thay đổi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu đùa giỡn một trận.
Đạo diễn sửng sốt: "... Lâm Tịch, cô đang làm gì vậy?”
Lâm Tịch cũng không ngẩng đầu lên: "Tải ứng dụng.”
"Ứng dụng gì vậy? Sao bây giờ lại tải?"
"Trung tâm chống lừa đảo quốc gia!"
"…"
[Ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, Lâm Tịch chỉ còn thiếu nước đưa hai chữ cảnh giác hai chữ viết ở trên mặt thôi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Lúc trước nhìn nội đứng các khách mời phỏng vấn, tổ tiết mục xác thực không làm người, Lâm Tịch phòng bị như vậy là đúng.]
[Chú cảnh sát: Cô bé, ý thức cảnh giác này không tệ, đáng khen ngợi!]
Đạo diễn "Khụ" một tiếng cố gắng giảm bớt xấu hổ: “Vậy, chúng tôi có vài câu hỏi muốn phỏng vấn cô, đều là những câu hỏi rất nghiêm túc.”
Tuyệt đối sẽ không liên quan đến tình trạng lừa đảo, nhiều lắm chỉ là có chút bẫy mà thôi.
Lâm Tịch: "Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?”
Đạo diễn: "Năm sáu câu gì đó đi.”
Lâm Tịch: "Được, vậy năm câu nhé, cứ quyết định như vậy đi.”
Đạo diễn: "...”
Sao lại quyết định như vậy? Ông ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi!
Lâm Tịch hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu đi.”
Đạo diễn ngẩn ra, đột nhiên nghẹn lời.
Từ sau khi Lâm Tịch tiến vào, toàn bộ tiết tấu phỏng vấn hoàn toàn bị cô ra bài không theo lẽ thường quấy rầy, khiến cho mọi người trong tổ đạo diễn trở tay không kịp, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phân đoạn này có mục đích làm giảm phòng tuyến tâm lý của khách mời một cách thần không biết quỷ không hay, từ đó trên cơ sở này, tạo ra một ít đề tài cho tiết mục của bọn họ.
Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng là loại chuyện tổ tiết mục vì nhiệt độ mà không từ thủ đoạn, những hành động này ở trong chương trình giải trí cũng là thủ đoạn thường thấy.
Nói trắng ra, tổ tiết mục ỷ vào mình là nhà sản xuất, cũng không sợ đắc tội với một số nghệ sĩ.
Đạo diễn giơ tay lên, ý bảo trợ lý phụ trách phỏng vấn bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Trợ lý đạo diễn gật đầu, trực tiếp hỏi: "Lâm Tịch, cô có biết hiện tại trên mạng có rất nhiều bình luận không tốt về cô không, xin hỏi cô đối với việc này có cảm tưởng và có muốn đáp lại điều gì không?"
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội trả lời: "Tôi không biết, gần đây không lên mạng, cho nên không có cảm tưởng gì, cũng không có gì để đáp trả.”
Trợ lý đạo diễn: "...”
Điều này sao lại không giống với dự đoán của bọn họ?
Dựa theo những gì bọn họ đoán trước, Lâm Tịch lúc trước bị mắng thảm như vậy, đây là chuyện cô không muốn đề cập và đối mặt nhất trong chương trình mới đúng.
Hoặc là bán thảm tỏ vẻ ủy khuất, hoặc là xấu hổ phẫn nộ rồi lảng tránh, dù sao không nên như vậy!
Vốn là muốn dùng vấn đề thứ nhất trước tiên để phá phòng ngự tâm lý của Lâm Tịch nhưng ngược lại chính bọn họ đá trúng tấm sắt rồi, vì thế cô ta theo bản năng nhìn về phía đạo diễn xin giúp đỡ.
Chỉ là đạo diễn còn chưa trả lời, Lâm Tịch lại mở miệng: “Đây cũng không phải là một vấn đề, rõ ràng là ba, lần này coi như xong, lần sau không được nói là lấy ví dụ nữa.”
Mọi người sửng sốt, nhưng lại không cách nào phản bác Lâm Tịch, cái này muốn nghiêm túc tính thì cũng không phải là ba vấn đề sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro