Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 39
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 21:28:29
Lâm Tịch cũng không biết những người khác nghĩ như thế nào, cô lúc này đang chuyên tâm nấu ăn, món gà cay đã chuẩn bị gần xong, cá hấp cũng sắp lên dĩa.
Đạo diễn không biết đã vào bếp từ lúc nào, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tịch đang làm cá hấp, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Lâm Tịch, không phải cô sợ cá sao?" Đạo diễn vẻ mặt hoài nghi hỏi.
Nhìn thủ pháp xử lý cá của nàng, thật nhìn không ra được cô sợ cá chỗ nào.
Lâm Tịch sửng sốt, xong đời, lộ tẩy!
Sớm biết vậy đã không ăn cá.
"Lúc trước cô nói mình sợ cá, hôm nay ở bờ biển lại nói mình sợ nước." Đạo diễn càng nói nhíu mày càng sâu: "Cho nên, Lâm Tịch, cô không phải đang gạt chúng tôi đấy chứ?"
"Làm sao có thể?" Lâm Tịch vội vàng phản bác: "Giữa người với người còn có chút tín nhiệm cơ bản nhất hay không!"
Đạo diễn liếc nhìn con cá trong tay Lâm Tịch,"Ha ha" một tiếng.
Lâm Tịch giảo biện nói: "Đạo diễn, ông phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường bên ngoài, loại chuyện như chỉ sợ cá sống không sợ cá chết này cũng là..."
Chỉ số thông minh của đạo diễn đột nhiên online: "Cô cũng chạm vào cá sống."
Lâm Tịch sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng, hôm nay ở trong sân nàng quả thật đã đụng vào cá sống.
Bị vạch trần hoàn toàn, cô thật sự không bịa nổi nữa: "Được rồi, sợ nước là thật."
"Nhưng mà, cô biết bơi!" Đạo diễn vẻ mặt "Cô lại gạt tôi".
Lâm Tịch: "...'
Đừng như vậy, như vậy sẽ khiến cho cô giống như một tên cặn bã!
Hơn nữa, ai nói biết bơi thì không sợ nước chứ.
Chỉ là đạo diễn căn bản không cho cô cơ hội giải thích, lập tức hừ hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.
Lâm Tịch có chút mơ hồ, cho nên, cô đây là đã hoàn toàn đắc tội đạo diễn?!
Nhưng hình như cũng không có gì đáng nói, mặc kệ ông ta đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên đắc tội.
Vô dục vô cầu, tắc không sợ hãi, phòng tuyến tâm lý của Lâm Tịch cực kỳ ổn.
SAu khi bận rộn ở phòng bếp bận rộn một lúc lâu, hai món ăn mặn này rốt cục đều hoàn thành.
"Oa, Lâm Tịch, không ngờ rằng tay nghề của cô lại tốt như vậy, cả màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ hết, chỉ ngửi thôi đã muốn chảy nước miếng!"
Khóe miệng Lâm Tịch giật giật, vẻ mặt này của anh ta còn có thể khoa trương hơn nữa không.
Bành Bách Xuyên: "Còn cá hấp nữa, Lâm Tịch, em cũng thích ăn cá sao? Tôi và mẹ đều đặc biệt thích ăn cá."
Lâm Tịch nhìn Bành Bách Xuyên đang chặn người ở cửa phòng bếp, hai hàng lông mày khẽ nhíu, sao đột nhiên lại quấn lấy cô nữa rồi?
"Lâm Tịch, nếu không buổi chiều em dạy tôi làm…"
Lâm Tịch liếc mắt nhìn chiếc camera trong phòng bếp chụp, rất tốt, bọn họ vừa vặn đang đứng ở vị trí góc chết của camera.
Vì thế cô trực tiếp tắt micro trên người, còn thuận tay ấn tắt micro trên người Bành Bách Xuyên.
"Tôi thích ăn cá, nhưng không bao giờ làm cá." Lâm Tịch cũng không vòng vo, trực tiếp ngả bài đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên, anh đổi người khác đi."
Lâm Tịch ít nhiều có thể đoán ra ý đồ của Bành Bách Xuyên, nhưng mặc kệ là muốn xào CP trong chương trình hay để cô làm cá trong hồ cá của anh ta thì cô đều không có một chút hứng thú nào.
Cho nên, lúc này nàng cũng không ngại khiêu chiến cùng Bành Bách Xuyên, ít nhất cũng có thể khiến cho anh ta có vài phần kiêng kỵ.
Vẻ mặt Bành Bách Xuyên cứng đờ: "Em, lời này của em là có ý gì?"
"Có những lời nói rõ ra thì mất hay." Lâm Tịch nhếch miệng cười nhẹ: "Gửi anh một câu, 'Thường xuyên đi dọc bờ sông, kiểu gì cũng có ngày ướt giày, tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, cô xoay người bưng hai đĩa thức ăn lên, vòng qua người Bành Bách Xuyên, đi ra khỏi phòng bếp.
Khi Lâm Tịch đi tới phòng khách, sau khi bày đồ ăn bày ở bàn ăn, lúc này một bàn đồ ăn cuối cùng nhìn thuận mắt hơn.
Có mặn có chay, số lượng cũng vừa đủ, chỉ nhìn cũng khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Đạo diễn không biết đã vào bếp từ lúc nào, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tịch đang làm cá hấp, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Lâm Tịch, không phải cô sợ cá sao?" Đạo diễn vẻ mặt hoài nghi hỏi.
Nhìn thủ pháp xử lý cá của nàng, thật nhìn không ra được cô sợ cá chỗ nào.
Lâm Tịch sửng sốt, xong đời, lộ tẩy!
Sớm biết vậy đã không ăn cá.
"Lúc trước cô nói mình sợ cá, hôm nay ở bờ biển lại nói mình sợ nước." Đạo diễn càng nói nhíu mày càng sâu: "Cho nên, Lâm Tịch, cô không phải đang gạt chúng tôi đấy chứ?"
"Làm sao có thể?" Lâm Tịch vội vàng phản bác: "Giữa người với người còn có chút tín nhiệm cơ bản nhất hay không!"
Đạo diễn liếc nhìn con cá trong tay Lâm Tịch,"Ha ha" một tiếng.
Lâm Tịch giảo biện nói: "Đạo diễn, ông phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường bên ngoài, loại chuyện như chỉ sợ cá sống không sợ cá chết này cũng là..."
Chỉ số thông minh của đạo diễn đột nhiên online: "Cô cũng chạm vào cá sống."
Lâm Tịch sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng, hôm nay ở trong sân nàng quả thật đã đụng vào cá sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị vạch trần hoàn toàn, cô thật sự không bịa nổi nữa: "Được rồi, sợ nước là thật."
"Nhưng mà, cô biết bơi!" Đạo diễn vẻ mặt "Cô lại gạt tôi".
Lâm Tịch: "...'
Đừng như vậy, như vậy sẽ khiến cho cô giống như một tên cặn bã!
Hơn nữa, ai nói biết bơi thì không sợ nước chứ.
Chỉ là đạo diễn căn bản không cho cô cơ hội giải thích, lập tức hừ hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.
Lâm Tịch có chút mơ hồ, cho nên, cô đây là đã hoàn toàn đắc tội đạo diễn?!
Nhưng hình như cũng không có gì đáng nói, mặc kệ ông ta đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên đắc tội.
Vô dục vô cầu, tắc không sợ hãi, phòng tuyến tâm lý của Lâm Tịch cực kỳ ổn.
SAu khi bận rộn ở phòng bếp bận rộn một lúc lâu, hai món ăn mặn này rốt cục đều hoàn thành.
"Oa, Lâm Tịch, không ngờ rằng tay nghề của cô lại tốt như vậy, cả màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ hết, chỉ ngửi thôi đã muốn chảy nước miếng!"
Khóe miệng Lâm Tịch giật giật, vẻ mặt này của anh ta còn có thể khoa trương hơn nữa không.
Bành Bách Xuyên: "Còn cá hấp nữa, Lâm Tịch, em cũng thích ăn cá sao? Tôi và mẹ đều đặc biệt thích ăn cá."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tịch nhìn Bành Bách Xuyên đang chặn người ở cửa phòng bếp, hai hàng lông mày khẽ nhíu, sao đột nhiên lại quấn lấy cô nữa rồi?
"Lâm Tịch, nếu không buổi chiều em dạy tôi làm…"
Lâm Tịch liếc mắt nhìn chiếc camera trong phòng bếp chụp, rất tốt, bọn họ vừa vặn đang đứng ở vị trí góc chết của camera.
Vì thế cô trực tiếp tắt micro trên người, còn thuận tay ấn tắt micro trên người Bành Bách Xuyên.
"Tôi thích ăn cá, nhưng không bao giờ làm cá." Lâm Tịch cũng không vòng vo, trực tiếp ngả bài đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên, anh đổi người khác đi."
Lâm Tịch ít nhiều có thể đoán ra ý đồ của Bành Bách Xuyên, nhưng mặc kệ là muốn xào CP trong chương trình hay để cô làm cá trong hồ cá của anh ta thì cô đều không có một chút hứng thú nào.
Cho nên, lúc này nàng cũng không ngại khiêu chiến cùng Bành Bách Xuyên, ít nhất cũng có thể khiến cho anh ta có vài phần kiêng kỵ.
Vẻ mặt Bành Bách Xuyên cứng đờ: "Em, lời này của em là có ý gì?"
"Có những lời nói rõ ra thì mất hay." Lâm Tịch nhếch miệng cười nhẹ: "Gửi anh một câu, 'Thường xuyên đi dọc bờ sông, kiểu gì cũng có ngày ướt giày, tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, cô xoay người bưng hai đĩa thức ăn lên, vòng qua người Bành Bách Xuyên, đi ra khỏi phòng bếp.
Khi Lâm Tịch đi tới phòng khách, sau khi bày đồ ăn bày ở bàn ăn, lúc này một bàn đồ ăn cuối cùng nhìn thuận mắt hơn.
Có mặn có chay, số lượng cũng vừa đủ, chỉ nhìn cũng khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro