Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 42
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 21:28:29
"Tình huống trước mắt xem ra, tôi tiếp tục ở lại trong chương trình cũng không phải là hành động sáng suốt, không bằng nhân cơ hội này rời đi, như vậy ngược lại càng có lợi hơn đối với tôi." Lâm Tịch sợ Chử Vưu không hiểu, lại kiên nhẫn giải thích vài câu.
Chử Vưu nghĩ cũng đúng, tình huống của Lâm Tịch quả thật rất đặc biệt, trong khoảng thời gian này danh tiếng thật vất vả mới xoay chuyển được chút ít, nếu như tiếp tục ở lại là tốt hay xấu cũng không xác định được.
"Cũng đúng, gần đây nhiệt độ của cô tăng lên, ra ngoài cũng không sợ không có việc làm." Chử Vưu nói.
Công việc? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu, nguyên thân còn để lại cho cô một ít phiền toái phải xử lý, Lâm Tịch nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, chị họ Tôn Manh của nguyên thân quấy rầy cô không ít, cô lười phí nhiều lời với cô ta, lập tức trực tiếp chặn phương thức liên lạc của đối phương.
Hiện tại cũng chính là lúc quay phim ở nước ngoài nhỉ, Tôn Manh không về được, Lâm Tịch biết rất rõ lần này chờ cô ta trở về, đối phương nhất định sẽ lập tức dính lấy cô, ngẫm lại sẽ rất phiền toái.
Chẳng qua, mặc kệ nói như thế nào, ít nhất bước đầu tiên trong bi kịch của nguyên thân miễn cưỡng xem như chống đỡ qua.
Đối với lời Chử Vưu nói, Lâm Tịch không giải thích nhiều, chỉ cúi đầu cười khẽ.
Khi ngẩng đầu lần nữa, khoé mắt vừa vặn nhìn thấy Mạnh Vân Nhân cách đó không xa, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Anh và Mạnh Vân Nhân ở chung thế nào?" Lâm Tịch quay đầu, hỏi Chử Vưu.
Lúc trước vì nhìn ra Chử Vưu không thích Diêu Bối Bối, cô cũng lười lắm miệng hỏi, nhưng Mạnh Vân Nhân thì không giống, người này tâm cơ thủ đoạn đều không tầm thường.
Trong sách cũng có nhắc tới, Mạnh Vân Nhân quả thật cố ý tiếp cận Chử Vưu, nhưng đó đều là nội dung phía sau, ngay từ đầu Lâm Tịch cũng không quá để ý.
Nhưng mấy ngày nay rút thăm, Chử Vưu ngược lại đã qua lại nhiều lần với Mạnh Vân Nhân, nếu là bạn bè, Lâm Tịch cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta bị người khác lợi dụng.
"Cái gì mà thế nào, chỉ là ghi hình bình thường, còn có thể thế nào hả."
Chử Vưu còn có chút thắc mắc, hiển nhiên không biết vì sao Lâm Tịch đột nhiên chuyển đề tài tới đây.
Lâm Tịch hoài nghi nhìn Chử Vưu: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy cô ấy rất khác người?"
Đầu tiên là không giống người thường, sau đó người phụ nữ này thành công thu hút sự chú ý của tôi, cuối cùng thành công góp chính mình vào.
Hẳn là như vậy đi, lúc ấy Lâm Tịch xem tiểu thuyết chủ yếu là tuỳ tiện xem để giết thời gian, nội dung phía sau vốn là xem đến ăn tươi nuốt sống, một ít chi tiết nhớ không rõ lắm cũng đúng là bình thường.
Nhưng, rất nhiều tiểu thuyết không phải đều đi theo con đường mòn này sao, hẳn là không có khác biệt quá nhiều, Lâm Tịch nghĩ.
Chử Vưu ghét bỏ liếc Lâm Tịch một cái: "Lâm Tịch, cô ít xem phim truyền hình đi, thật sự coi tôi là loại công tử bột ngu ngốc lắm tiền sao."
Lâm Tịch yên lặng nhìn anh ta, chẳng lẽ không phải sao?
Chử Vưu cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục cực lớn: "Làm ơn, tôi chỉ có tiền, lại không ngốc!"
Lâm Tịch: "..."
Được rồi, hình như cũng là đạo lý như vậy.
Bỏ qua tư duy trước nay đối với tình tiết trong sách, chỉ cần thông qua khoảng thời gian này ở chung, Lâm Tịch cũng đại khái có chút hiểu biết đối với Chử Vưu, con hàng này tuy rằng nhìn ngốc nghếch vô hại, nhưng hiển nhiên không phải là loại công tử bột mất não lắm tiền.
Lâm Tịch nhún vai, nói: "Được rồi, anh chỉ là người đẹp ngốc, không phải ngu ngốc."
Chử Vưu: "..."
Hai người một đường cười cười nói nói, rất thoải mái, lại không chú ý tới cách đó không xa có người cũng đang âm thầm chú ý tới bọn họ bên này.
Mạnh Vân Nhân cúi đầu đi tới, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Hai ngày nay cô ta cố gắng tiếp cận Chử Vưu, tìm một ít đề tài ý đồ bồi dưỡng quan hệ với anh ta, nhưng không biết đối phương là thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu, căn bản không tiếp lời cô ta.
Chử Vưu nghĩ cũng đúng, tình huống của Lâm Tịch quả thật rất đặc biệt, trong khoảng thời gian này danh tiếng thật vất vả mới xoay chuyển được chút ít, nếu như tiếp tục ở lại là tốt hay xấu cũng không xác định được.
"Cũng đúng, gần đây nhiệt độ của cô tăng lên, ra ngoài cũng không sợ không có việc làm." Chử Vưu nói.
Công việc? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu, nguyên thân còn để lại cho cô một ít phiền toái phải xử lý, Lâm Tịch nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, chị họ Tôn Manh của nguyên thân quấy rầy cô không ít, cô lười phí nhiều lời với cô ta, lập tức trực tiếp chặn phương thức liên lạc của đối phương.
Hiện tại cũng chính là lúc quay phim ở nước ngoài nhỉ, Tôn Manh không về được, Lâm Tịch biết rất rõ lần này chờ cô ta trở về, đối phương nhất định sẽ lập tức dính lấy cô, ngẫm lại sẽ rất phiền toái.
Chẳng qua, mặc kệ nói như thế nào, ít nhất bước đầu tiên trong bi kịch của nguyên thân miễn cưỡng xem như chống đỡ qua.
Đối với lời Chử Vưu nói, Lâm Tịch không giải thích nhiều, chỉ cúi đầu cười khẽ.
Khi ngẩng đầu lần nữa, khoé mắt vừa vặn nhìn thấy Mạnh Vân Nhân cách đó không xa, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Anh và Mạnh Vân Nhân ở chung thế nào?" Lâm Tịch quay đầu, hỏi Chử Vưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước vì nhìn ra Chử Vưu không thích Diêu Bối Bối, cô cũng lười lắm miệng hỏi, nhưng Mạnh Vân Nhân thì không giống, người này tâm cơ thủ đoạn đều không tầm thường.
Trong sách cũng có nhắc tới, Mạnh Vân Nhân quả thật cố ý tiếp cận Chử Vưu, nhưng đó đều là nội dung phía sau, ngay từ đầu Lâm Tịch cũng không quá để ý.
Nhưng mấy ngày nay rút thăm, Chử Vưu ngược lại đã qua lại nhiều lần với Mạnh Vân Nhân, nếu là bạn bè, Lâm Tịch cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta bị người khác lợi dụng.
"Cái gì mà thế nào, chỉ là ghi hình bình thường, còn có thể thế nào hả."
Chử Vưu còn có chút thắc mắc, hiển nhiên không biết vì sao Lâm Tịch đột nhiên chuyển đề tài tới đây.
Lâm Tịch hoài nghi nhìn Chử Vưu: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy cô ấy rất khác người?"
Đầu tiên là không giống người thường, sau đó người phụ nữ này thành công thu hút sự chú ý của tôi, cuối cùng thành công góp chính mình vào.
Hẳn là như vậy đi, lúc ấy Lâm Tịch xem tiểu thuyết chủ yếu là tuỳ tiện xem để giết thời gian, nội dung phía sau vốn là xem đến ăn tươi nuốt sống, một ít chi tiết nhớ không rõ lắm cũng đúng là bình thường.
Nhưng, rất nhiều tiểu thuyết không phải đều đi theo con đường mòn này sao, hẳn là không có khác biệt quá nhiều, Lâm Tịch nghĩ.
Chử Vưu ghét bỏ liếc Lâm Tịch một cái: "Lâm Tịch, cô ít xem phim truyền hình đi, thật sự coi tôi là loại công tử bột ngu ngốc lắm tiền sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tịch yên lặng nhìn anh ta, chẳng lẽ không phải sao?
Chử Vưu cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục cực lớn: "Làm ơn, tôi chỉ có tiền, lại không ngốc!"
Lâm Tịch: "..."
Được rồi, hình như cũng là đạo lý như vậy.
Bỏ qua tư duy trước nay đối với tình tiết trong sách, chỉ cần thông qua khoảng thời gian này ở chung, Lâm Tịch cũng đại khái có chút hiểu biết đối với Chử Vưu, con hàng này tuy rằng nhìn ngốc nghếch vô hại, nhưng hiển nhiên không phải là loại công tử bột mất não lắm tiền.
Lâm Tịch nhún vai, nói: "Được rồi, anh chỉ là người đẹp ngốc, không phải ngu ngốc."
Chử Vưu: "..."
Hai người một đường cười cười nói nói, rất thoải mái, lại không chú ý tới cách đó không xa có người cũng đang âm thầm chú ý tới bọn họ bên này.
Mạnh Vân Nhân cúi đầu đi tới, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Hai ngày nay cô ta cố gắng tiếp cận Chử Vưu, tìm một ít đề tài ý đồ bồi dưỡng quan hệ với anh ta, nhưng không biết đối phương là thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu, căn bản không tiếp lời cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro