Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 44
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 21:28:29
Người phụ nữ vừa nghe càng tức giận: "Lục Khải Văn, anh có ý gì, cho nên đều trách em?"
"Tiểu Tuệ, em đừng nóng giận, anh không có ý này, trách anh, đều trách anh, chờ lần này trở về anh sẽ đăng ký lớp chụp ảnh được không." Người đàn ông tốt tính dỗ dành người phụ nữ.
Người phụ nữ hiển nhiên cũng không phải dễ dỗ như vậy: "Anh vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới việc này, anh đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi, có lần nào thấy anh đi học hả!"
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải anh bận sao, vẫn luôn không có thời gian…"
"Ha ha, cái gì mà không có thời gian, năm đó khi anh theo đuổi em một ngày hai mươi bốn tiếng đều có thời gian." Người phụ nữ cười lạnh nói.
Người đàn ông nhịn không được đỡ trán, lôi kéo người phụ nữ nằng nặc xin lỗi mới miễn cưỡng dỗ được người.
"Vậy bây giờ phải làm sao, vừa rồi ra ngoài em còn cố ý thay váy, chính là muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội." Người phụ nữ chán nản nói.
Người đàn ông cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, giơ điện thoại di động làm như muốn để người phụ nữ chấp nhận cho anh ta chụp ảnh, nhưng lại là dáng vẻ khúm núm không dám nói.
Lâm Tịch cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cô vốn muốn xem náo nhiệt, ai có thể nghĩ đến lại ăn một tô thức ăn cho chó tô đùng.
Cô thậm chí còn cảm thấy, nếu như là hai vị này lên chương trình giải trí yêu đương của bọn họ, đạo diễn cũng sẽ không ồn ào cả ngày vì không có đường nữa.
Gặp nhau chính là duyên phận, Lâm Tịch cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì thế, cô đi về phía trước thăm dò nói: "Cái kia, quấy rầy một chút."
Hai người vốn giận dỗi, đồng thời quay đầu lại.
Có thể là đối mặt với người xa lạ nên cảnh giác, hai người nhìn về phía Lâm Tịch, ánh mắt đều mang theo vài phần đánh giá.
Người phụ nữ lễ phép mà xa cách mở miệng: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Lâm Tịch sửng sốt, vừa mới cách xa không quá chú ý, lúc này mới phát hiện ra khí chất của hai người này hình như có chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng của cô.
Nói như thế nào nhỉ, người đàn ông thay đổi bộ dáng vụng về dỗ vợ quản nghiêm, khi đối mặt với người ngoài là Lâm Tịch này, toàn bộ khí chất trong nháy mắt thay đổi, áp lực cả người làm cho người ta không dám khinh thường.
Về phần người phụ nữ, bảo dưỡng rất tốt, có chút nhìn không ra tuổi cụ thể, chẳng qua, bộ dáng hờn dỗi của người phụ nữ vừa rồi lại không còn, giơ tay nhấc chân tràn đầy ưu nhã.
Nhìn hai người cả người đều rất thần thái, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã tới, nhưng đến đã đến rồi, lúc này cô cũng không chấp nhận được việc lui về phía sau.
Cô chỉ chỉ điện thoại di động của bọn họ, trên mặt vẫn giữ nụ cười khéo léo: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là vừa mới nghe được hai người nói chuyện, nếu không ngại, tôi có thể chụp ảnh cho hai người."
Dứt lời, cô còn trêu ghẹo nói: "Tôi từng học một ít lớp chụp ảnh, kỹ thuật chụp ảnh cũng tạm được."
Một câu nói này của cô thành công phá vỡ bầu không khí vốn xa lạ của ba người, người phụ nữ làm như cũng nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, cũng nở nụ cười.
"Vậy làm phiền cô rồi." Người phụ nữ cười cầm lấy di động trong tay người đàn ông, đưa qua.
Lâm Tịch nhận lấy điện thoại: "Không phiền."
Cô chụp một mình cho người phụ nữ mấy tấm, lại chụp cho hai người mấy tấm ảnh chung.
Sự thật chứng minh, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Tịch thật sự rất tốt, người phụ nữ nhìn thấy ảnh vô cùng hài lòng.
Bức ảnh này bất kể là từ bầu không khí, hay là tỉ lệ cấu trúc đều không thể xoi mói, người phụ nữ càng xem càng vui vẻ, đồng thời còn không quên nhắc nhở người đàn ông học tập chăm chỉ.
"Có thể giúp chúng tôi chụp thêm một tấm không, chính là đưa lưng về phía biển rộng." Người phụ nữ dò hỏi.
"Tiểu Tuệ, em đừng nóng giận, anh không có ý này, trách anh, đều trách anh, chờ lần này trở về anh sẽ đăng ký lớp chụp ảnh được không." Người đàn ông tốt tính dỗ dành người phụ nữ.
Người phụ nữ hiển nhiên cũng không phải dễ dỗ như vậy: "Anh vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới việc này, anh đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi, có lần nào thấy anh đi học hả!"
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải anh bận sao, vẫn luôn không có thời gian…"
"Ha ha, cái gì mà không có thời gian, năm đó khi anh theo đuổi em một ngày hai mươi bốn tiếng đều có thời gian." Người phụ nữ cười lạnh nói.
Người đàn ông nhịn không được đỡ trán, lôi kéo người phụ nữ nằng nặc xin lỗi mới miễn cưỡng dỗ được người.
"Vậy bây giờ phải làm sao, vừa rồi ra ngoài em còn cố ý thay váy, chính là muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội." Người phụ nữ chán nản nói.
Người đàn ông cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, giơ điện thoại di động làm như muốn để người phụ nữ chấp nhận cho anh ta chụp ảnh, nhưng lại là dáng vẻ khúm núm không dám nói.
Lâm Tịch cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cô vốn muốn xem náo nhiệt, ai có thể nghĩ đến lại ăn một tô thức ăn cho chó tô đùng.
Cô thậm chí còn cảm thấy, nếu như là hai vị này lên chương trình giải trí yêu đương của bọn họ, đạo diễn cũng sẽ không ồn ào cả ngày vì không có đường nữa.
Gặp nhau chính là duyên phận, Lâm Tịch cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì thế, cô đi về phía trước thăm dò nói: "Cái kia, quấy rầy một chút."
Hai người vốn giận dỗi, đồng thời quay đầu lại.
Có thể là đối mặt với người xa lạ nên cảnh giác, hai người nhìn về phía Lâm Tịch, ánh mắt đều mang theo vài phần đánh giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ lễ phép mà xa cách mở miệng: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Lâm Tịch sửng sốt, vừa mới cách xa không quá chú ý, lúc này mới phát hiện ra khí chất của hai người này hình như có chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng của cô.
Nói như thế nào nhỉ, người đàn ông thay đổi bộ dáng vụng về dỗ vợ quản nghiêm, khi đối mặt với người ngoài là Lâm Tịch này, toàn bộ khí chất trong nháy mắt thay đổi, áp lực cả người làm cho người ta không dám khinh thường.
Về phần người phụ nữ, bảo dưỡng rất tốt, có chút nhìn không ra tuổi cụ thể, chẳng qua, bộ dáng hờn dỗi của người phụ nữ vừa rồi lại không còn, giơ tay nhấc chân tràn đầy ưu nhã.
Nhìn hai người cả người đều rất thần thái, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã tới, nhưng đến đã đến rồi, lúc này cô cũng không chấp nhận được việc lui về phía sau.
Cô chỉ chỉ điện thoại di động của bọn họ, trên mặt vẫn giữ nụ cười khéo léo: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là vừa mới nghe được hai người nói chuyện, nếu không ngại, tôi có thể chụp ảnh cho hai người."
Dứt lời, cô còn trêu ghẹo nói: "Tôi từng học một ít lớp chụp ảnh, kỹ thuật chụp ảnh cũng tạm được."
Một câu nói này của cô thành công phá vỡ bầu không khí vốn xa lạ của ba người, người phụ nữ làm như cũng nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, cũng nở nụ cười.
"Vậy làm phiền cô rồi." Người phụ nữ cười cầm lấy di động trong tay người đàn ông, đưa qua.
Lâm Tịch nhận lấy điện thoại: "Không phiền."
Cô chụp một mình cho người phụ nữ mấy tấm, lại chụp cho hai người mấy tấm ảnh chung.
Sự thật chứng minh, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Tịch thật sự rất tốt, người phụ nữ nhìn thấy ảnh vô cùng hài lòng.
Bức ảnh này bất kể là từ bầu không khí, hay là tỉ lệ cấu trúc đều không thể xoi mói, người phụ nữ càng xem càng vui vẻ, đồng thời còn không quên nhắc nhở người đàn ông học tập chăm chỉ.
"Có thể giúp chúng tôi chụp thêm một tấm không, chính là đưa lưng về phía biển rộng." Người phụ nữ dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro