Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
"Tiểu Du, Tiểu Khê, đứng ngây ra đó làm gì, mau xuống ăn cơm." Trần Uyển Uẩn ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa con gái đứng ngây người ở cầu thang, lên tiếng gọi.
Lúc Thẩm Phất Du đi xuống cầu thang, Thẩm Đường Khê liền đi theo sau cô.
Vốn dĩ đang đi rất bình thường, đột nhiên chân dẫm hụt, cả người ngã nhào về phía trước.
Phía trước cô, chính là Thẩm Phất Du.
"Chị, tránh ra."
Thẩm Đường Khê chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Thẩm Phất Du lại không hề né tránh, trực tiếp xoay người ôm lấy cô, hai người đều đứng vững vàng trên cầu thang.
Trần Uyển Uẩn bị dọa giật mình vội vàng chạy tới, hai cha con nhà họ Thẩm lúc nãy không chú ý bên này, lúc này nghe thấy động tĩnh cũng đứng dậy đi tới.
"Sao vậy?" Thẩm phụ lên tiếng hỏi.
Hai đứa trẻ trên cầu thang lại không trả lời ông, mà quay lưng về phía bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cầu thang.
"Sao, sao có thể như vậy?" Thẩm Đường Khê sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Nguyên nhân cô bị dẫm hụt lúc nãy, vậy mà lại là do có một bậc thang biến mất, mà hiện tại cô lại trơ mắt nhìn bậc thang đó xuất hiện trở lại.
Cô nàng ngờ mình hoa mắt, chỉ còn cách cầu cứu nhìn Thẩm Phất Du.
“Không sao, xuống dưới trước đi.” Thẩm Phất Du nói.
Thẩm Đường Khê gật đầu, lúc xuống lầu vẫn còn hơi run rẩy, mỗi bước đi đều phải nhìn xem bậc thang dưới chân có còn tồn tại hay không.
Thẩm Phất Du bèn nắm lấy tay Thẩm Đường Khê, sợ cô nàng lại ngã xuống.
Là cô sơ suất, không ngờ có kẻ dám ra tay ngay trước mắt mình, lúc cô cứu Thẩm Đường Khê thì hơi thở đó đã nhanh chóng biến mất.
Nói biến mất cũng không đúng, nên nói là ẩn vào lớp sương xám bao phủ Thẩm gia, mấy thứ này đều có hơi thở giống nhau, chính là muốn mê hoặc cô.
Mãi đến khi đi xuống cầu thang, Thẩm Đường Khê mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là dọa chết cô nàng rồi.
“Vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Đường Khê, Trần Uyển Uẩn lo lắng hỏi.
“Mẹ, lát nữa con sẽ nói với mọi người.” Thẩm Đường Khê nắm lấy tay Trần Uyển Uẩn, cô nàng cảm thấy cần phải kể lại giấc mơ đó cho người nhà.
Nói trên bàn ăn thì không thích hợp lắm, hay là đợi ăn cơm xong vào thư phòng nói.
Thấy sắc mặt ngưng trọng của cô nàng, những người khác cũng đầy nghi ngờ, bữa cơm vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng để chào đón Thẩm Phất Du về nhà giờ ăn cũng chẳng ngon miệng.
Ngoại trừ Thẩm Phất Du, cô vẫn ăn uống ngon lành.
Một bàn đầy đồ ăn, có món mặn món chay, hương vị lại đặc biệt ngon. Cô cảm thấy bao nhiêu năm nay mình ăn toàn là đồ cho heo, không, còn chẳng bằng đồ cho heo.
Thật nên để Thất sư huynh tới xem thử, thế này mới gọi là cơm nước, cái hắn làm là thứ gì chứ.
Những người khác nhà họ Thẩm ăn uống từ tốn, chỉ có đôi đũa của Thẩm Phất Du là từ đầu tới cuối chưa từng dừng lại.
Trần Uyển Uẩn thấy thế, vội vàng nói: “Tiểu Du, uống chút canh đi con.”
Nói xong, bà lại múc cho cô một bát canh.
Thẩm Quân Trạch nhìn một lúc, hỏi: “Ở bên đó ăn không ngon sao?”
Thẩm Phất Du lắc đầu, nuốt xuống thứ trong miệng: “Ăn cũng được, chỉ là tay nghề của sư huynh nấu ăn quá tệ, đồ ăn ngon như vậy mà lúc nào cũng làm khó ăn.”
Bọn họ cũng không kiêng khem gì, cái gì cũng ăn được, chỉ là nấu quá khó ăn.
Mà cũng chỉ có Thất sư huynh là biết nấu ăn, để không bị đói thì cũng chỉ có thể cố ăn.
Lúc Thẩm Phất Du đi xuống cầu thang, Thẩm Đường Khê liền đi theo sau cô.
Vốn dĩ đang đi rất bình thường, đột nhiên chân dẫm hụt, cả người ngã nhào về phía trước.
Phía trước cô, chính là Thẩm Phất Du.
"Chị, tránh ra."
Thẩm Đường Khê chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Thẩm Phất Du lại không hề né tránh, trực tiếp xoay người ôm lấy cô, hai người đều đứng vững vàng trên cầu thang.
Trần Uyển Uẩn bị dọa giật mình vội vàng chạy tới, hai cha con nhà họ Thẩm lúc nãy không chú ý bên này, lúc này nghe thấy động tĩnh cũng đứng dậy đi tới.
"Sao vậy?" Thẩm phụ lên tiếng hỏi.
Hai đứa trẻ trên cầu thang lại không trả lời ông, mà quay lưng về phía bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cầu thang.
"Sao, sao có thể như vậy?" Thẩm Đường Khê sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên nhân cô bị dẫm hụt lúc nãy, vậy mà lại là do có một bậc thang biến mất, mà hiện tại cô lại trơ mắt nhìn bậc thang đó xuất hiện trở lại.
Cô nàng ngờ mình hoa mắt, chỉ còn cách cầu cứu nhìn Thẩm Phất Du.
“Không sao, xuống dưới trước đi.” Thẩm Phất Du nói.
Thẩm Đường Khê gật đầu, lúc xuống lầu vẫn còn hơi run rẩy, mỗi bước đi đều phải nhìn xem bậc thang dưới chân có còn tồn tại hay không.
Thẩm Phất Du bèn nắm lấy tay Thẩm Đường Khê, sợ cô nàng lại ngã xuống.
Là cô sơ suất, không ngờ có kẻ dám ra tay ngay trước mắt mình, lúc cô cứu Thẩm Đường Khê thì hơi thở đó đã nhanh chóng biến mất.
Nói biến mất cũng không đúng, nên nói là ẩn vào lớp sương xám bao phủ Thẩm gia, mấy thứ này đều có hơi thở giống nhau, chính là muốn mê hoặc cô.
Mãi đến khi đi xuống cầu thang, Thẩm Đường Khê mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là dọa chết cô nàng rồi.
“Vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Đường Khê, Trần Uyển Uẩn lo lắng hỏi.
“Mẹ, lát nữa con sẽ nói với mọi người.” Thẩm Đường Khê nắm lấy tay Trần Uyển Uẩn, cô nàng cảm thấy cần phải kể lại giấc mơ đó cho người nhà.
Nói trên bàn ăn thì không thích hợp lắm, hay là đợi ăn cơm xong vào thư phòng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy sắc mặt ngưng trọng của cô nàng, những người khác cũng đầy nghi ngờ, bữa cơm vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng để chào đón Thẩm Phất Du về nhà giờ ăn cũng chẳng ngon miệng.
Ngoại trừ Thẩm Phất Du, cô vẫn ăn uống ngon lành.
Một bàn đầy đồ ăn, có món mặn món chay, hương vị lại đặc biệt ngon. Cô cảm thấy bao nhiêu năm nay mình ăn toàn là đồ cho heo, không, còn chẳng bằng đồ cho heo.
Thật nên để Thất sư huynh tới xem thử, thế này mới gọi là cơm nước, cái hắn làm là thứ gì chứ.
Những người khác nhà họ Thẩm ăn uống từ tốn, chỉ có đôi đũa của Thẩm Phất Du là từ đầu tới cuối chưa từng dừng lại.
Trần Uyển Uẩn thấy thế, vội vàng nói: “Tiểu Du, uống chút canh đi con.”
Nói xong, bà lại múc cho cô một bát canh.
Thẩm Quân Trạch nhìn một lúc, hỏi: “Ở bên đó ăn không ngon sao?”
Thẩm Phất Du lắc đầu, nuốt xuống thứ trong miệng: “Ăn cũng được, chỉ là tay nghề của sư huynh nấu ăn quá tệ, đồ ăn ngon như vậy mà lúc nào cũng làm khó ăn.”
Bọn họ cũng không kiêng khem gì, cái gì cũng ăn được, chỉ là nấu quá khó ăn.
Mà cũng chỉ có Thất sư huynh là biết nấu ăn, để không bị đói thì cũng chỉ có thể cố ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro