Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
Trần Uyển Uẩn nghe vậy liền thấy xót xa, vội gắp mấy món ăn bỏ vào đĩa trước mặt Thẩm Phất Du.
“Vậy sau này ngày nào mẹ cũng làm đồ ăn ngon cho con, con có kiêng gì không?”
Thẩm Phất Du gật đầu lia lịa: “Cảm ơn mẹ, con không kén ăn, cái gì cũng ăn được.”
Nghe vậy, hốc mắt Trần Uyển Uẩn lại đỏ hoe, hai đứa nhỏ trong nhà còn có thứ không thích ăn, Tiểu Du vậy mà cái gì cũng không kén ăn.
Thẩm Phất Du thấy bà khóc, có chút ngại ngùng buông đũa xuống, cười nói: “Có phải con ăn hơi nhiều rồi không? Sức ăn của con hơi lớn.”
“Làm sao có thể, ăn nhiều mới tốt.” Trần Uyển Uẩn vội vàng nói, lại gắp cho Thẩm Phất Du mấy miếng sườn.
Thấy Thẩm Phất Du hình như rất thích ăn món này, Trần Uyển Uẩn ghi nhớ trong lòng, định bụng dặn dì Trương làm tiếp, ngày nào cũng làm cho con gái ăn.
Những người khác thấy vậy cũng gắp thức ăn cho Thẩm Phất Du, đĩa nhỏ trước mặt cô chất đầy thức ăn.
Cái bát ăn cơm của nhà họ Thẩm còn chưa to bằng lòng bàn tay cô, cô ăn hết liền thêm cơm mấy lần, cuối cùng nhịn không được nữa: “Có thể đổi cho con cái bát to hơn được không?”
Dì Trương có chút khó xử, trong nhà không có bát ăn cơm nào to hơn, chỉ có đĩa đựng thức ăn là hơi to hơn một chút.
“Dì Trương, mai ra ngoài nhớ mua thêm mấy cái bát to hơn nhé.”
“Được rồi, bà chủ.” Dì Trương gật đầu đáp.
Thẩm Phất Du cảm thấy hơi no, lúc cô buông bát đũa xuống thì mọi người trong nhà họ Thẩm cũng vừa ăn xong.
Thẩm Phất Du không khỏi cảm thán, lượng cơm của gia đình này thật sự rất ít.
Ăn cơm xong, Trần Uyển Uẩn lại bảo dì Trương hầm thêm ít đồ bổ, bà thấy Thẩm Phất Du ăn cũng được kha khá mà người lại gầy nhom, sợ con bé có vấn đề gì về sức khỏe.
Hôm nào phải đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra toàn thân mới được.
Dặn dò dì Trương xong, bà mới đi lên thư phòng trên lầu.
“Tiểu Khê, con muốn nói gì?” Đợi Trần Uyển Uẩn ngồi xuống, Thẩm Quân Trạch mới lên tiếng hỏi.
Thẩm Đường Khê nhìn xung quanh một lượt rồi mới lên tiếng: “Ba mẹ, hai người đã tìm được chị nhờ giấc mơ của con, bây giờ hai người đã tin giấc mơ của con là thật rồi chứ?”
Vợ chồng nhà họ Thẩm nhìn nhau, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng họ thực sự tin vào tính xác thực của giấc mơ này.
“Giấc mơ của con rất dài, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó, đối với con mà nói nó quả thực là một cơn ác mộng.”
Nói xong, Thẩm Đường Khê kể lại toàn bộ nội dung trong mơ cho vợ chồng nhà họ Thẩm nghe.
Nghe cô nói xong, ngoại trừ Thẩm Phất Du, trên mặt những người khác đều lộ vẻ khó tin.
Điều này còn hoang đường hơn cả việc cô nằm mơ thấy tung tích của Thẩm Phất Du.
Nhưng Thẩm Quân Trạch dù sao cũng là ông chủ lớn từng trải, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Tiểu Khê, những điều này thật sự đều là con nằm mơ thấy sao?”
Trần Uyển Uẩn nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trong mơ của Thẩm Đường Khê, cả nhà bọn họ thế mà lại chết sạch, điều này thật sự rất khó tin.
“Vâng mẹ, lúc đầu con cũng không tin, nhưng rất nhiều chuyện đã ứng nghiệm rồi.”
Ví dụ như người bạn học mới chuyển đến, hay là người chị gái được tìm về.
Một lần là trùng hợp, nhưng rất nhiều lần như vậy, cô bé đã bắt đầu tin vào giấc mơ kỳ lạ kia.
Thẩm Mục ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Trạch: “Ba, trước đây chú Hai đầu tư vào việc gì thì việc đó sẽ thua lỗ, hai năm gần đây giống như được cao nhân nào đó chỉ điểm, làm gì cũng thành công.”
“Vậy sau này ngày nào mẹ cũng làm đồ ăn ngon cho con, con có kiêng gì không?”
Thẩm Phất Du gật đầu lia lịa: “Cảm ơn mẹ, con không kén ăn, cái gì cũng ăn được.”
Nghe vậy, hốc mắt Trần Uyển Uẩn lại đỏ hoe, hai đứa nhỏ trong nhà còn có thứ không thích ăn, Tiểu Du vậy mà cái gì cũng không kén ăn.
Thẩm Phất Du thấy bà khóc, có chút ngại ngùng buông đũa xuống, cười nói: “Có phải con ăn hơi nhiều rồi không? Sức ăn của con hơi lớn.”
“Làm sao có thể, ăn nhiều mới tốt.” Trần Uyển Uẩn vội vàng nói, lại gắp cho Thẩm Phất Du mấy miếng sườn.
Thấy Thẩm Phất Du hình như rất thích ăn món này, Trần Uyển Uẩn ghi nhớ trong lòng, định bụng dặn dì Trương làm tiếp, ngày nào cũng làm cho con gái ăn.
Những người khác thấy vậy cũng gắp thức ăn cho Thẩm Phất Du, đĩa nhỏ trước mặt cô chất đầy thức ăn.
Cái bát ăn cơm của nhà họ Thẩm còn chưa to bằng lòng bàn tay cô, cô ăn hết liền thêm cơm mấy lần, cuối cùng nhịn không được nữa: “Có thể đổi cho con cái bát to hơn được không?”
Dì Trương có chút khó xử, trong nhà không có bát ăn cơm nào to hơn, chỉ có đĩa đựng thức ăn là hơi to hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dì Trương, mai ra ngoài nhớ mua thêm mấy cái bát to hơn nhé.”
“Được rồi, bà chủ.” Dì Trương gật đầu đáp.
Thẩm Phất Du cảm thấy hơi no, lúc cô buông bát đũa xuống thì mọi người trong nhà họ Thẩm cũng vừa ăn xong.
Thẩm Phất Du không khỏi cảm thán, lượng cơm của gia đình này thật sự rất ít.
Ăn cơm xong, Trần Uyển Uẩn lại bảo dì Trương hầm thêm ít đồ bổ, bà thấy Thẩm Phất Du ăn cũng được kha khá mà người lại gầy nhom, sợ con bé có vấn đề gì về sức khỏe.
Hôm nào phải đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra toàn thân mới được.
Dặn dò dì Trương xong, bà mới đi lên thư phòng trên lầu.
“Tiểu Khê, con muốn nói gì?” Đợi Trần Uyển Uẩn ngồi xuống, Thẩm Quân Trạch mới lên tiếng hỏi.
Thẩm Đường Khê nhìn xung quanh một lượt rồi mới lên tiếng: “Ba mẹ, hai người đã tìm được chị nhờ giấc mơ của con, bây giờ hai người đã tin giấc mơ của con là thật rồi chứ?”
Vợ chồng nhà họ Thẩm nhìn nhau, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng họ thực sự tin vào tính xác thực của giấc mơ này.
“Giấc mơ của con rất dài, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó, đối với con mà nói nó quả thực là một cơn ác mộng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Thẩm Đường Khê kể lại toàn bộ nội dung trong mơ cho vợ chồng nhà họ Thẩm nghe.
Nghe cô nói xong, ngoại trừ Thẩm Phất Du, trên mặt những người khác đều lộ vẻ khó tin.
Điều này còn hoang đường hơn cả việc cô nằm mơ thấy tung tích của Thẩm Phất Du.
Nhưng Thẩm Quân Trạch dù sao cũng là ông chủ lớn từng trải, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Tiểu Khê, những điều này thật sự đều là con nằm mơ thấy sao?”
Trần Uyển Uẩn nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trong mơ của Thẩm Đường Khê, cả nhà bọn họ thế mà lại chết sạch, điều này thật sự rất khó tin.
“Vâng mẹ, lúc đầu con cũng không tin, nhưng rất nhiều chuyện đã ứng nghiệm rồi.”
Ví dụ như người bạn học mới chuyển đến, hay là người chị gái được tìm về.
Một lần là trùng hợp, nhưng rất nhiều lần như vậy, cô bé đã bắt đầu tin vào giấc mơ kỳ lạ kia.
Thẩm Mục ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Trạch: “Ba, trước đây chú Hai đầu tư vào việc gì thì việc đó sẽ thua lỗ, hai năm gần đây giống như được cao nhân nào đó chỉ điểm, làm gì cũng thành công.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro