Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
Điều này khiến anh nhất thời khó mà chấp nhận được.
Thẩm Quân Trạch nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện bọn họ tìm được Tiểu Du chỉ gọi điện thoại về nhà báo tin, trước khi gặp mặt người nhà chắc chắn sẽ không nói lung tung ra ngoài. Sao bọn họ vừa về đến nhà, thì em trai đã vội vàng đến nói muốn gặp Tiểu Du, vẻ mặt của bọn họ có chút quá sốt sắng.
"Tiểu Du, có phải con nhìn nhầm rồi không?" Thẩm Quân Trạch hỏi.
Thẩm Phất Du giơ tay vẽ gì đó trong không trung, sau đó vài tia sáng vàng bay vào giữa mi tâm của bọn họ: "Tự mình xem đi."
Người nhà họ Thẩm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại, khi bọn họ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đều sững sờ.
Phía sau mỗi người bọn họ đều có một luồng khí nhỏ yếu ớt, nhìn kỹ thì có vẻ như là từ trên người bọn họ bay ra, không biết luồng khí đó muốn đi đâu.
Theo như lời Thẩm Phất Du nói, thì luồng khí này hẳn là đang được truyền sang cho Thẩm Hành Chu.
Điều này khiến bọn họ có chút rợn người, cũng tin vào giấc mơ của Thẩm Đường Khê, càng tin Thẩm Phất Du là một cao nhân.
"Tiểu Du, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng liên quan đến những chuyện này, nhất định phải mời chuyên gia đến giải quyết.
Tình cờ là, trước mặt bọn họ lại có một chuyên gia.
Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Thẩm Phất Du.
Thẩm Phất Du giơ tay chặn đứng luồng khí vận đang không ngừng bị hút đi của bọn họ.
"Vậy là xong rồi sao?" Thẩm Quân Trạch nhìn những người khác trong nhà, luồng khí trên người bọn họ đã biến mất.
Chỉ cần bấm một cái vào mỗi người là xong, có phải là quá đơn giản hay không?
Có một khoảnh khắc, ông suýt chút nữa đã nghi ngờ Thẩm Phất Du là một kẻ lừa đảo. Tuy ông chưa từng tìm đến vị đại sư nào, nhưng cũng từng nghe nói, hình như quy trình làm việc của họ khá phức tạp.
Nhưng nghĩ đến người trước mặt là con gái ruột của mình, thì chắc chắn là con bé sẽ không lừa bọn họ chứ?
"Vẫn chưa xong, con còn cần một số thứ. Xung quanh đây cũng bị người ta động tay động chân, con cần phải trừ tà cho mọi người, nếu không mọi người vẫn sẽ tiếp tục bị hút khí vận."
"Cần mua gì, để anh mua giúp em." Thẩm Mục nói.
Thẩm Phất Du lấy trong túi áo ra cây bút và cuốn sổ nhỏ của mình, viết những thứ mình cần lên đó, xé ra đưa cho Thẩm Mục.
"Chỉ cần những thứ này thôi sao? Còn cần gì khác không?"
"Không cần đâu, anh cứ mua những thứ này trước đã."
Cô cũng không ngờ tình hình nhà họ Thẩm lại nghiêm trọng đến vậy, biết trước thì đã mang một ít từ trên núi xuống rồi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô lại hỏi: "Con có thể gọi một cú điện thoại được không ạ?"
Nhà có lắp điện thoại cố định ở dưới lầu, ngày thường có người gọi đến, hẹn gặp mặt gì đó đều là dì Trương nghe máy sau đó nhắn lại cho bọn họ.
Thẩm Phất Du bấm số điện thoại tiệm tạp hóa dưới chân núi, vừa mới mở miệng đã nghe thấy giọng nói oang oang của dì Thúy, chủ tiệm tạp hóa, truyền đến: "Úi trời, là Tiểu Thập Tam đấy à, nghe nói ba mẹ con lên tìm con rồi, bà lão Trương còn nói ba mẹ con trông có vẻ giàu có lắm, thật hả?"
"Dạ, hình như vậy."
"Ấy chà, vậy thì tốt, vậy thì tốt, bây giờ con về rồi thì cứ yên tâm mà sống cho tốt. Nói cho con hay, chuyện này bên này dì nghe đồn ầm lên rồi, nói con..."
Thẩm Quân Trạch nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện bọn họ tìm được Tiểu Du chỉ gọi điện thoại về nhà báo tin, trước khi gặp mặt người nhà chắc chắn sẽ không nói lung tung ra ngoài. Sao bọn họ vừa về đến nhà, thì em trai đã vội vàng đến nói muốn gặp Tiểu Du, vẻ mặt của bọn họ có chút quá sốt sắng.
"Tiểu Du, có phải con nhìn nhầm rồi không?" Thẩm Quân Trạch hỏi.
Thẩm Phất Du giơ tay vẽ gì đó trong không trung, sau đó vài tia sáng vàng bay vào giữa mi tâm của bọn họ: "Tự mình xem đi."
Người nhà họ Thẩm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại, khi bọn họ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đều sững sờ.
Phía sau mỗi người bọn họ đều có một luồng khí nhỏ yếu ớt, nhìn kỹ thì có vẻ như là từ trên người bọn họ bay ra, không biết luồng khí đó muốn đi đâu.
Theo như lời Thẩm Phất Du nói, thì luồng khí này hẳn là đang được truyền sang cho Thẩm Hành Chu.
Điều này khiến bọn họ có chút rợn người, cũng tin vào giấc mơ của Thẩm Đường Khê, càng tin Thẩm Phất Du là một cao nhân.
"Tiểu Du, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng liên quan đến những chuyện này, nhất định phải mời chuyên gia đến giải quyết.
Tình cờ là, trước mặt bọn họ lại có một chuyên gia.
Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Thẩm Phất Du.
Thẩm Phất Du giơ tay chặn đứng luồng khí vận đang không ngừng bị hút đi của bọn họ.
"Vậy là xong rồi sao?" Thẩm Quân Trạch nhìn những người khác trong nhà, luồng khí trên người bọn họ đã biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần bấm một cái vào mỗi người là xong, có phải là quá đơn giản hay không?
Có một khoảnh khắc, ông suýt chút nữa đã nghi ngờ Thẩm Phất Du là một kẻ lừa đảo. Tuy ông chưa từng tìm đến vị đại sư nào, nhưng cũng từng nghe nói, hình như quy trình làm việc của họ khá phức tạp.
Nhưng nghĩ đến người trước mặt là con gái ruột của mình, thì chắc chắn là con bé sẽ không lừa bọn họ chứ?
"Vẫn chưa xong, con còn cần một số thứ. Xung quanh đây cũng bị người ta động tay động chân, con cần phải trừ tà cho mọi người, nếu không mọi người vẫn sẽ tiếp tục bị hút khí vận."
"Cần mua gì, để anh mua giúp em." Thẩm Mục nói.
Thẩm Phất Du lấy trong túi áo ra cây bút và cuốn sổ nhỏ của mình, viết những thứ mình cần lên đó, xé ra đưa cho Thẩm Mục.
"Chỉ cần những thứ này thôi sao? Còn cần gì khác không?"
"Không cần đâu, anh cứ mua những thứ này trước đã."
Cô cũng không ngờ tình hình nhà họ Thẩm lại nghiêm trọng đến vậy, biết trước thì đã mang một ít từ trên núi xuống rồi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô lại hỏi: "Con có thể gọi một cú điện thoại được không ạ?"
Nhà có lắp điện thoại cố định ở dưới lầu, ngày thường có người gọi đến, hẹn gặp mặt gì đó đều là dì Trương nghe máy sau đó nhắn lại cho bọn họ.
Thẩm Phất Du bấm số điện thoại tiệm tạp hóa dưới chân núi, vừa mới mở miệng đã nghe thấy giọng nói oang oang của dì Thúy, chủ tiệm tạp hóa, truyền đến: "Úi trời, là Tiểu Thập Tam đấy à, nghe nói ba mẹ con lên tìm con rồi, bà lão Trương còn nói ba mẹ con trông có vẻ giàu có lắm, thật hả?"
"Dạ, hình như vậy."
"Ấy chà, vậy thì tốt, vậy thì tốt, bây giờ con về rồi thì cứ yên tâm mà sống cho tốt. Nói cho con hay, chuyện này bên này dì nghe đồn ầm lên rồi, nói con..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro