Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
"Dì Thúy, dì nghe con nói trước đã, con có việc muốn nhờ sư phụ và các sư huynh giúp đỡ, dì có thể nhắn giúp con với họ bảo họ gọi lại cho con theo số này được không ạ?"
"Được được được, không vấn đề gì, con còn không tin tưởng dì sao, đợi ngày mai Tiểu Cửu xuống núi dì sẽ dặn dò cậu ấy một tiếng, bảo đảm không quên đâu."
Chuyện này Thẩm Phất Du không lo lắng lắm, dù sao dì Thúy cũng thường xuyên giúp bọn họ nhắn tin mà.
Chỉ là hơi phiền phức, sư phụ không muốn lắp điện thoại trên núi, người ta có chuyện muốn tìm bọn họ hóa giải đều là gọi điện thoại đến chỗ dì Thúy nhờ dì ấy chuyển lời, kiếm được tiền thì trả cho dì Thúy một ít tiền điện thoại.
Người quen biết thì đương nhiên biết chuyện này, người không biết, còn khiếu nại với bọn họ, nói rằng nhân viên trực tổng đài của bọn họ thái độ không tốt, giọng nói oang oang truyền qua điện thoại khiến đầu óc bọn họ đau nhức.
Cúp điện thoại, Thẩm Phất Du xoay người trở về phòng.
Những người khác trong nhà họ Thẩm cũng lần lượt trở về phòng, Thẩm Quân Trạch ngồi trong thư phòng một lúc, gọi ra ngoài vài cuộc điện thoại sau đó thì ngồi ngẩn người ra đó.
Chuyện tối nay đã tạo cho những người khác một cú sốc không hề nhỏ, vì vậy ngoại trừ Thẩm Phất Du ra, không ai có thể ngủ ngon.
Lúc trời sáng, những người khác đều có chút tiều tụy.
Thẩm Quân Trạch cố gắng giữ vững tinh thần, giơ tay xoa xoa mặt.
"Tiểu Du, chuyện này... thật sự có thể giải quyết được sao?"
Có những chuyện không thể nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng không kìm nén được.
Tuy rằng ông và Thẩm Minh là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng khi còn nhỏ quan hệ của hai người rất tốt, không biết từ lúc nào quan hệ của hai người đã thay đổi. Ông cũng từng nghi ngờ, nhưng thấy Thẩm Minh đối với mình rất thù địch, nên dần dần hai người cũng xa cách.
Thậm chí trong chuyện công ty, đối với những đề nghị của ông, hắn ta cũng nhiều lần phản bác, chỉ là hắn ta thật sự không phải là người giỏi kinh doanh. Sau này là ông cụ không nhịn được nữa, mới đưa cho hắn ta một công ty để tự mình xoay sở.
Cũng chính là hai năm nay công ty kia mới có khởi sắc.
Nghĩ đến việc công ty kia có khởi sắc là nhờ vào người nhà họ Thẩm bọn họ, sắc mặt Thẩm Quân Trạch lập tức trở nên khó coi.
Ông tự nhận đối xử với người em trai thứ hai này không tệ, không ngờ hắn ta lại muốn dồn ép gia đình ông đến đường chết.
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch lạnh đi vài phần, liên quan đến người nhà của ông, ông tất nhiên sẽ không nhân nhượng.
Hiếm khi Thẩm Quân Trạch ăn sáng xong không đến công ty, Thẩm Mục thì ra ngoài, anh phải đi mua những thứ Thẩm Phất Du cần. Bây giờ anh không dám giao cho người khác đi làm, chỉ có thể tự mình đi.
Trước đây anh không tin mấy thứ này, nhưng cũng từng nghe người ta nói qua, biết ở đâu có bán những thứ này.
Gần trưa, Thẩm Mục mới xách theo một túi lớn đồ trở về.
"Tiểu Du, em xem thử những thứ này được không?" Thẩm Mục đưa túi đồ trong tay qua.
Thẩm Phất Du nhận lấy, mở ra xem qua, đồ dùng đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ là mua hơi nhiều.
"Anh sợ không đủ, nên mua nhiều hơn một chút." Sợ hiệu quả không tốt, còn cố ý chọn mua loại đắt tiền.
"Đủ rồi ạ, nhiều quá cũng không dùng hết." Thẩm Phất Du cầm đồ lên lầu, chuẩn bị vẽ bùa.
Vừa lên đến cầu thang, điện thoại reo lên, dì Trương nghe thấy động tĩnh liền đi qua nghe máy. Nói được hai câu thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phất Du đang ở trên cầu thang, gọi: "Tiểu Du, có điện thoại của con này."
"Được được được, không vấn đề gì, con còn không tin tưởng dì sao, đợi ngày mai Tiểu Cửu xuống núi dì sẽ dặn dò cậu ấy một tiếng, bảo đảm không quên đâu."
Chuyện này Thẩm Phất Du không lo lắng lắm, dù sao dì Thúy cũng thường xuyên giúp bọn họ nhắn tin mà.
Chỉ là hơi phiền phức, sư phụ không muốn lắp điện thoại trên núi, người ta có chuyện muốn tìm bọn họ hóa giải đều là gọi điện thoại đến chỗ dì Thúy nhờ dì ấy chuyển lời, kiếm được tiền thì trả cho dì Thúy một ít tiền điện thoại.
Người quen biết thì đương nhiên biết chuyện này, người không biết, còn khiếu nại với bọn họ, nói rằng nhân viên trực tổng đài của bọn họ thái độ không tốt, giọng nói oang oang truyền qua điện thoại khiến đầu óc bọn họ đau nhức.
Cúp điện thoại, Thẩm Phất Du xoay người trở về phòng.
Những người khác trong nhà họ Thẩm cũng lần lượt trở về phòng, Thẩm Quân Trạch ngồi trong thư phòng một lúc, gọi ra ngoài vài cuộc điện thoại sau đó thì ngồi ngẩn người ra đó.
Chuyện tối nay đã tạo cho những người khác một cú sốc không hề nhỏ, vì vậy ngoại trừ Thẩm Phất Du ra, không ai có thể ngủ ngon.
Lúc trời sáng, những người khác đều có chút tiều tụy.
Thẩm Quân Trạch cố gắng giữ vững tinh thần, giơ tay xoa xoa mặt.
"Tiểu Du, chuyện này... thật sự có thể giải quyết được sao?"
Có những chuyện không thể nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng không kìm nén được.
Tuy rằng ông và Thẩm Minh là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng khi còn nhỏ quan hệ của hai người rất tốt, không biết từ lúc nào quan hệ của hai người đã thay đổi. Ông cũng từng nghi ngờ, nhưng thấy Thẩm Minh đối với mình rất thù địch, nên dần dần hai người cũng xa cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí trong chuyện công ty, đối với những đề nghị của ông, hắn ta cũng nhiều lần phản bác, chỉ là hắn ta thật sự không phải là người giỏi kinh doanh. Sau này là ông cụ không nhịn được nữa, mới đưa cho hắn ta một công ty để tự mình xoay sở.
Cũng chính là hai năm nay công ty kia mới có khởi sắc.
Nghĩ đến việc công ty kia có khởi sắc là nhờ vào người nhà họ Thẩm bọn họ, sắc mặt Thẩm Quân Trạch lập tức trở nên khó coi.
Ông tự nhận đối xử với người em trai thứ hai này không tệ, không ngờ hắn ta lại muốn dồn ép gia đình ông đến đường chết.
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch lạnh đi vài phần, liên quan đến người nhà của ông, ông tất nhiên sẽ không nhân nhượng.
Hiếm khi Thẩm Quân Trạch ăn sáng xong không đến công ty, Thẩm Mục thì ra ngoài, anh phải đi mua những thứ Thẩm Phất Du cần. Bây giờ anh không dám giao cho người khác đi làm, chỉ có thể tự mình đi.
Trước đây anh không tin mấy thứ này, nhưng cũng từng nghe người ta nói qua, biết ở đâu có bán những thứ này.
Gần trưa, Thẩm Mục mới xách theo một túi lớn đồ trở về.
"Tiểu Du, em xem thử những thứ này được không?" Thẩm Mục đưa túi đồ trong tay qua.
Thẩm Phất Du nhận lấy, mở ra xem qua, đồ dùng đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ là mua hơi nhiều.
"Anh sợ không đủ, nên mua nhiều hơn một chút." Sợ hiệu quả không tốt, còn cố ý chọn mua loại đắt tiền.
"Đủ rồi ạ, nhiều quá cũng không dùng hết." Thẩm Phất Du cầm đồ lên lầu, chuẩn bị vẽ bùa.
Vừa lên đến cầu thang, điện thoại reo lên, dì Trương nghe thấy động tĩnh liền đi qua nghe máy. Nói được hai câu thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phất Du đang ở trên cầu thang, gọi: "Tiểu Du, có điện thoại của con này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro