Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Bồi Bổ Cơ Thể 1
2024-09-08 15:30:22
“Bà ta khoe khoang còn cố ý hỏi ta khi nào thì được bế tôn tử, đây chẳng phải là cố ý khiến ta ghê tởm hay sao?”
Nhi tử của Vương bà tử là Vương Thịnh và Thẩm Tự là đồng môn trong ba năm. Hai người đều là học sinh có tài hoa trong lớp, vì vậy không thể tránh được người trong thôn đem ra so kè với nhau.
Sau đó, trong kì thi huyện thí, Thẩm Tự đạt giải Nguyên, còn Vương Thịnh không may mắn bị trượt.
Khoảng cách quá lớn khiến cho Vương gia không có cách nào so sánh với Thẩm gia.
Vương bà tử vẫn luôn so bì hơn thua giờ càng thêm ganh ghét với Thẩm gia.
Hiện tại, bà ta được ôm tôn tử trước Thẩm bà tử, đương nhiên bà ta phải khoe khoang đắc thắng trước mặt Thẩm bà tử rồi.
Thấy mẫu thân khó chịu về chuyện này, Thẩm Ninh an ủi bà ta: ‘Nương, sao ngài phải tức giận chuyện này làm gì. Nếu đại ca đậu Trạng Nguyên, huynh ấy lập tức có thể trở thành mệnh quan triều đình. Vương Thịnh của bà ta chỉ là một thư sinh nghèo khó, hắn ta có thể so được với đại ca hay sao?”
Thẩm mẫu nghe thấy vậy thì thoải mái hơn nhiều, hiện tại trong thôn này, bất cứ ai nhìn thấy bà ta cũng phải khen một câu Tự ca nhi xuất chúng hơn tiểu tử Vương gia kia.
Cho dù Vương bà tử có khoe khoang tôn tử thế nào đi chăng nữa, thì nhi tử của bà ta cũng chỉ có thể làm phu tử ở trên trấn, có tương lai gì.
Nhưng nghĩ lại, Tự ca nhi hiện đang ở huyện thành, mà đôi tiểu phu thê vẫn chưa kịp viên phòng.
Làm sao bà ta có thể không lo lắng cho được.
Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn Tô Vũ Loan, “Vũ Loan, con cũng phải quan tâm đến chuyện này một chút, lần sau chờ Tự ca nhi trở lại, hai đứa hãy mau viên phòng, để ta có thể được ôm tôn tử càng sớm càng tốt.”
Tô Vũ Loan cười: “Nương, không phải con không quan tâm, nếu đêm tân hôn không có chuyện gì xảy ra thì con và tướng công đã viên phòng từ lâu rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Ninh trắng nhợt, quay mặt đi.
Thẩm mẫu cười gượng gạo: “Nương biết, chuyện xảy ra hôm trước không phải lỗi của con, Ninh tỷ nhi nhất thời xúc động, nương đã trừng phạt con bé rồi.”
“Hiện giờ viện phía Đông đã được ta dọn dẹp lại, chỉ chờ con mang thai hài tử Thẩm gia, là ta có thể xả cơn giận này trả lại cho Vương bà tử.”
Nhi tử của Vương bà tử là Vương Thịnh và Thẩm Tự là đồng môn trong ba năm. Hai người đều là học sinh có tài hoa trong lớp, vì vậy không thể tránh được người trong thôn đem ra so kè với nhau.
Sau đó, trong kì thi huyện thí, Thẩm Tự đạt giải Nguyên, còn Vương Thịnh không may mắn bị trượt.
Khoảng cách quá lớn khiến cho Vương gia không có cách nào so sánh với Thẩm gia.
Vương bà tử vẫn luôn so bì hơn thua giờ càng thêm ganh ghét với Thẩm gia.
Hiện tại, bà ta được ôm tôn tử trước Thẩm bà tử, đương nhiên bà ta phải khoe khoang đắc thắng trước mặt Thẩm bà tử rồi.
Thấy mẫu thân khó chịu về chuyện này, Thẩm Ninh an ủi bà ta: ‘Nương, sao ngài phải tức giận chuyện này làm gì. Nếu đại ca đậu Trạng Nguyên, huynh ấy lập tức có thể trở thành mệnh quan triều đình. Vương Thịnh của bà ta chỉ là một thư sinh nghèo khó, hắn ta có thể so được với đại ca hay sao?”
Thẩm mẫu nghe thấy vậy thì thoải mái hơn nhiều, hiện tại trong thôn này, bất cứ ai nhìn thấy bà ta cũng phải khen một câu Tự ca nhi xuất chúng hơn tiểu tử Vương gia kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Vương bà tử có khoe khoang tôn tử thế nào đi chăng nữa, thì nhi tử của bà ta cũng chỉ có thể làm phu tử ở trên trấn, có tương lai gì.
Nhưng nghĩ lại, Tự ca nhi hiện đang ở huyện thành, mà đôi tiểu phu thê vẫn chưa kịp viên phòng.
Làm sao bà ta có thể không lo lắng cho được.
Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn Tô Vũ Loan, “Vũ Loan, con cũng phải quan tâm đến chuyện này một chút, lần sau chờ Tự ca nhi trở lại, hai đứa hãy mau viên phòng, để ta có thể được ôm tôn tử càng sớm càng tốt.”
Tô Vũ Loan cười: “Nương, không phải con không quan tâm, nếu đêm tân hôn không có chuyện gì xảy ra thì con và tướng công đã viên phòng từ lâu rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Ninh trắng nhợt, quay mặt đi.
Thẩm mẫu cười gượng gạo: “Nương biết, chuyện xảy ra hôm trước không phải lỗi của con, Ninh tỷ nhi nhất thời xúc động, nương đã trừng phạt con bé rồi.”
“Hiện giờ viện phía Đông đã được ta dọn dẹp lại, chỉ chờ con mang thai hài tử Thẩm gia, là ta có thể xả cơn giận này trả lại cho Vương bà tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro