Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Cá Cắn Câu 3
2024-09-08 15:30:22
Thẩm Tự đi đến trước mặt nàng, khi nhìn rõ vẻ mặt nàng, hắn ta chợt sửng sốt.
Vốn quen với khuôn mặt mộc mạc của nàng, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy nàng trang điểm nhẹ như vậy.
“Nàng hôm nay... rất đẹp...’
Hắn ta nhỏ giọng nói, hai má vô thức ửng hồng.
Vẻ mặt Tô Vũ Loan lạnh nhạt đáp: “Thiếp còn bận chút việc, thiếp đi trước.” Nói rồi nàng đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, trong lòng Thẩm Tự dâng lên niềm cô đơn khó hiểu. Đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi có người gọi hắn ta mới quay về thư viện.
Tô Vũ Loan ngồi xe lão Lý về thị trấn.
Sau khi xuống xe, nàng đi thẳng đến hẻm cuối phố Tây.
Trong hẻm, một phụ nhân mặc áo xanh đang đứng, người này chính là La Tam Nương.
Lúc La Tam Nương nhìn thấy nàng, bà ta mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi đến rồi.”
Tô Vũ Loan khá bất ngờ khi bà ta đúng giờ như vậy, “Mọi chuyện thế nào rồi, đã làm xong chưa?”
“Xong rồi.” La Tam Nương móc từ trong ngực áo ra hai mươi lượng bạc trắng như tuyết, cười nói: “Đủ hai mươi lượng bạc, chuẩn.”
Tô Vũ Loan nhận lấy bạc, liếc mắt nhìn bà ta: “Ngươi không bị lộ mặt chứ?”
“Cô nương đừng lo lắng, ta đã dùng mành che khuôn mặt.”
“Làm tốt lắm.”
La Tam Nương nhân cơ hội nói: “Cô nương, ngươi đã nói sẽ không tố cáo ta...”
Tô Vũ Loan mỉm cười: “Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không nuốt lời, nhưng sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nếu ngươi tiếp tục bán thứ này một lần nữa, thì cho dù ta tha cho ngươi, người khác cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
La Tam Nương gật đầu lia lịa: “Cô nương yên tâm, ta sẽ không bao giờ dám nữa.”
Khu Tô Vũ Loan trở lại Thẩm gia, Thẩm Ninh đã ở nhà. Lúc này nàng ta đang trốn trong phòng để thử thứ ‘Tiên dược” mà nàng ta đã bỏ ra rất nhiều bạc để mua.
Thẩm mẫu vừa giặt đồ bên bờ sông quay về, vào đến sân lập tức đặt mạnh cái chậu xuống đất, vẻ mặt không được tốt lắm.
Trong bữa tối, Thẩm Ninh thấy bà ta ta có vẻ u ám nên hỏi thăm: “Nương, nương cảm thấy khó chịu ở đâu không, sao sắc mặt nương khó coi như vậy?”
Nói đến chuyện này, Thẩm bà tử vô cùng bực bội: “Không phải do đám người Vương gia kia hay sao. Nàng dâu nhà bà ta mới sinh nhi tử hôm qua, hôm nay ra bờ sông giặt quần áo liền khoe khoang.”
Vốn quen với khuôn mặt mộc mạc của nàng, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy nàng trang điểm nhẹ như vậy.
“Nàng hôm nay... rất đẹp...’
Hắn ta nhỏ giọng nói, hai má vô thức ửng hồng.
Vẻ mặt Tô Vũ Loan lạnh nhạt đáp: “Thiếp còn bận chút việc, thiếp đi trước.” Nói rồi nàng đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, trong lòng Thẩm Tự dâng lên niềm cô đơn khó hiểu. Đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi có người gọi hắn ta mới quay về thư viện.
Tô Vũ Loan ngồi xe lão Lý về thị trấn.
Sau khi xuống xe, nàng đi thẳng đến hẻm cuối phố Tây.
Trong hẻm, một phụ nhân mặc áo xanh đang đứng, người này chính là La Tam Nương.
Lúc La Tam Nương nhìn thấy nàng, bà ta mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi đến rồi.”
Tô Vũ Loan khá bất ngờ khi bà ta đúng giờ như vậy, “Mọi chuyện thế nào rồi, đã làm xong chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xong rồi.” La Tam Nương móc từ trong ngực áo ra hai mươi lượng bạc trắng như tuyết, cười nói: “Đủ hai mươi lượng bạc, chuẩn.”
Tô Vũ Loan nhận lấy bạc, liếc mắt nhìn bà ta: “Ngươi không bị lộ mặt chứ?”
“Cô nương đừng lo lắng, ta đã dùng mành che khuôn mặt.”
“Làm tốt lắm.”
La Tam Nương nhân cơ hội nói: “Cô nương, ngươi đã nói sẽ không tố cáo ta...”
Tô Vũ Loan mỉm cười: “Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không nuốt lời, nhưng sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nếu ngươi tiếp tục bán thứ này một lần nữa, thì cho dù ta tha cho ngươi, người khác cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
La Tam Nương gật đầu lia lịa: “Cô nương yên tâm, ta sẽ không bao giờ dám nữa.”
Khu Tô Vũ Loan trở lại Thẩm gia, Thẩm Ninh đã ở nhà. Lúc này nàng ta đang trốn trong phòng để thử thứ ‘Tiên dược” mà nàng ta đã bỏ ra rất nhiều bạc để mua.
Thẩm mẫu vừa giặt đồ bên bờ sông quay về, vào đến sân lập tức đặt mạnh cái chậu xuống đất, vẻ mặt không được tốt lắm.
Trong bữa tối, Thẩm Ninh thấy bà ta ta có vẻ u ám nên hỏi thăm: “Nương, nương cảm thấy khó chịu ở đâu không, sao sắc mặt nương khó coi như vậy?”
Nói đến chuyện này, Thẩm bà tử vô cùng bực bội: “Không phải do đám người Vương gia kia hay sao. Nàng dâu nhà bà ta mới sinh nhi tử hôm qua, hôm nay ra bờ sông giặt quần áo liền khoe khoang.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro