Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Cố Ý Khiêu Khíc...
2024-09-08 15:30:22
Vì hắn ta chưa bao giờ thừa nhận bản thân đã có thê thất nói gì đến việc để mọi người biết thê tử của hắn ta là một người bán hàng rong thấp hèn.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Tô Vũ Loan mỉm cười đồng ý.
“Được ạ, mọi việc đều theo ý tướng công.”
Thẩm Tự vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy nàng chuyển chủ đề.
“Nhưng trong tay thiếp có rất nhiều hàng hóa tồn đọng, nếu muốn chuyển nhượng lại toàn bộ thì thiếp sẽ thiệt hại rất nhiều bạc.”
Nàng thở dài, như thể không nỡ làm phiền hắn ta nhưng không còn cách nào khác.
“Cách đây không lâu, lúc chàng thi đậu phủ thí, triều đình ban thưởng một trăm lượng bạc, chàng có thể cho thiếp mượn một chút được không? Không thì, thiếp không có bạc để xử lý mọi việc, thiếp lo sợ sẽ dính vào kiện tụng, lúc đó sẽ hủy hoại danh tiếng của chàng mất.”
Thẩm Tự nghe thấy mình phải bỏ tiền, lập tức hối hận vì mình lắm miệng, đáng lý không nên nhắc tới vào lúc này.
Dù sao vẫn còn nửa năm nữa mới tới mùa xuân năm sau.
Hắn ta vẫn còn rất nhiều việc cần tiêu đến bạc.
Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại được, như thế thật mất mặt, chỉ đành phải hỏi: “Khoảng bao nhiêu?”
“Năm mươi lạng.”
“Năm mươi lạng?” Thẩm Tự hít vào một hơi.
Tô Vũ Loan nói: “Thiếp đã kí hiệp ước dài hạn với người ta, một khi phá vỡ hiệp ước thì phải đền bù bạc.”
“Tất nhiên nếu phu quân cảm thấy không tiện thì thiếp đành phải tiếp tục làm, dù sao hiệp ước ba năm cũng không quá dài, sẽ sớm xong thôi.”
Ba năm?
Thẩm Tự nghĩ đến việc hắn ta đã ra làm quan rồi nàng vẫn phải lộ mặt nơi ngõ hẻm phố phường chỉ vì mặc cả với khách nhân vài đồng, đột nhiên hắn ta cảm thấy như có kiến bò khắp cơ thể.
Cuối cùng, hắn ta nghiến răng đồng ý.
“Thực ra sáng mai thiếp mới định hỏi chàng, lại sợ sáng sớm chàng cảm thấy xui xẻo, nhưng sáng mai phu quân đã rời nhà...” Tô Vũ Loan nhìn hắn ta, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thẩm Tự nhíu mày: “Nàng chờ ta một lát.”
Sau đó, hắn ta đứng dậy và ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn ta, Tô Vũ Loan cong môi cười.
Thẩm Tự tự xưng là người đọc sách, hắn ta xem thường chuyện nàng làm buôn bán nhỏ, nhiều năm như vậy nhưng hắn ta chưa bao giờ hỏi nàng về chuyện làm ăn.
Đương nhiên hắn ta càng không biết chuyện hiệp ước mà nàng nói có thật hay không.
....
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Tô Vũ Loan mỉm cười đồng ý.
“Được ạ, mọi việc đều theo ý tướng công.”
Thẩm Tự vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy nàng chuyển chủ đề.
“Nhưng trong tay thiếp có rất nhiều hàng hóa tồn đọng, nếu muốn chuyển nhượng lại toàn bộ thì thiếp sẽ thiệt hại rất nhiều bạc.”
Nàng thở dài, như thể không nỡ làm phiền hắn ta nhưng không còn cách nào khác.
“Cách đây không lâu, lúc chàng thi đậu phủ thí, triều đình ban thưởng một trăm lượng bạc, chàng có thể cho thiếp mượn một chút được không? Không thì, thiếp không có bạc để xử lý mọi việc, thiếp lo sợ sẽ dính vào kiện tụng, lúc đó sẽ hủy hoại danh tiếng của chàng mất.”
Thẩm Tự nghe thấy mình phải bỏ tiền, lập tức hối hận vì mình lắm miệng, đáng lý không nên nhắc tới vào lúc này.
Dù sao vẫn còn nửa năm nữa mới tới mùa xuân năm sau.
Hắn ta vẫn còn rất nhiều việc cần tiêu đến bạc.
Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại được, như thế thật mất mặt, chỉ đành phải hỏi: “Khoảng bao nhiêu?”
“Năm mươi lạng.”
“Năm mươi lạng?” Thẩm Tự hít vào một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vũ Loan nói: “Thiếp đã kí hiệp ước dài hạn với người ta, một khi phá vỡ hiệp ước thì phải đền bù bạc.”
“Tất nhiên nếu phu quân cảm thấy không tiện thì thiếp đành phải tiếp tục làm, dù sao hiệp ước ba năm cũng không quá dài, sẽ sớm xong thôi.”
Ba năm?
Thẩm Tự nghĩ đến việc hắn ta đã ra làm quan rồi nàng vẫn phải lộ mặt nơi ngõ hẻm phố phường chỉ vì mặc cả với khách nhân vài đồng, đột nhiên hắn ta cảm thấy như có kiến bò khắp cơ thể.
Cuối cùng, hắn ta nghiến răng đồng ý.
“Thực ra sáng mai thiếp mới định hỏi chàng, lại sợ sáng sớm chàng cảm thấy xui xẻo, nhưng sáng mai phu quân đã rời nhà...” Tô Vũ Loan nhìn hắn ta, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thẩm Tự nhíu mày: “Nàng chờ ta một lát.”
Sau đó, hắn ta đứng dậy và ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn ta, Tô Vũ Loan cong môi cười.
Thẩm Tự tự xưng là người đọc sách, hắn ta xem thường chuyện nàng làm buôn bán nhỏ, nhiều năm như vậy nhưng hắn ta chưa bao giờ hỏi nàng về chuyện làm ăn.
Đương nhiên hắn ta càng không biết chuyện hiệp ước mà nàng nói có thật hay không.
....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro