Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Cố Ý Khiêu Khíc...
2024-09-08 15:30:22
Dưới ánh đèn khuôn mặt Tô Vũ Loan càng thêm xinh đẹp, dung nhan của nàng nổi bật nhất trong thôn Vân Tây. Hiện tại nàng chỉ ăn mặc sáng sủa một chút nhưng đã trở nên nổi bật và quyến rũ.
Thẩm Tự ngơ ngẩn nhìn nàng.
Mặc dù nàng làm con dâu nuôi từ bé trong nhà họ Thẩm đã nhiều năm, nhưng mấy năm này nàng phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi kiếm bạc, thường xuyên đi sớm về muộn.
Thẩm Tự lại chỉ quan tâm đến sách vở, từ khi vào thư viện huyện, hắn ta chỉ về nhà vào các kì nghỉ lễ.
Có thể nói rằng, hắn ta và Tô Vũ Loan gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Dường như trong chớp mắt, tiểu cô nương gầy gò trong trí nhớ đã trổ mã thành nữ tử yểu điệu trước mặt.
Hắn ta không có nhiều tình cảm dành cho Tô Vũ Loan, là sự quen thuộc thay vì tình yêu giữa nam và nữ.
Hắn ta quen với việc mỗi khi về đến nhà sẽ có người hầu hạ mang thức ăn, pha trà ngon và bê nước rửa chân. Cũng quen với việc nàng sẽ sắp xếp mọi việc cho mình, nên hắn ta không cần phải bận tâm gì cả.
Càng quen với việc nàng đưa bạc hàng tháng, để hắn ta có bạc tiêu xài, còn có thể ngẩng cao đầu trong thư viện.
Vừa nghĩ đến nguồn gốc của bạc, Thẩm Tự không dấu vết cau mày.
Hắn ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Loan, nói với nàng: “Mùa xuân năm sau, khi ta vào kinh dự thi, nàng nên chấm dứt mọi công việc hiện tại.”
Hắn ta không muốn đồng liêu của mình biết được thê tử của hắn chỉ là một người bán hàng rong, điều này chỉ khiến hắn ta cảm thấy mất mặt.
Tô Vũ Loan nghe được lời này thì cười khẩy trong lòng.
Kiếp trước Thẩm Tự cũng nói như vậy, nhưng nàng lại mù quáng nghe không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói hắn ta.
Chỉ cho rằng Thẩm Tự thương hại nàng cả ngày phải xuất đầu lộ diện, sau khi đỗ đạt sẽ đón nàng lên kinh thành hưởng phúc.
Cho dù thỉnh thoảng nàng mang theo hàng hóa đi ngang qua huyện trấn, muốn đến thư viện thăm Thẩm Tự, hắn ta cũng không cho phép nàng làm như vậy.
Tô Vũ Loan lại nghĩ rằng mình tự ý đến gặp sẽ gây ảnh hưởng đến việc học tập của hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến việc học tập chứ, chẳng qua hắn ta không muốn làm ảnh hưởng đến mặt mũi của mình.
Thẩm Tự ngơ ngẩn nhìn nàng.
Mặc dù nàng làm con dâu nuôi từ bé trong nhà họ Thẩm đã nhiều năm, nhưng mấy năm này nàng phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi kiếm bạc, thường xuyên đi sớm về muộn.
Thẩm Tự lại chỉ quan tâm đến sách vở, từ khi vào thư viện huyện, hắn ta chỉ về nhà vào các kì nghỉ lễ.
Có thể nói rằng, hắn ta và Tô Vũ Loan gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Dường như trong chớp mắt, tiểu cô nương gầy gò trong trí nhớ đã trổ mã thành nữ tử yểu điệu trước mặt.
Hắn ta không có nhiều tình cảm dành cho Tô Vũ Loan, là sự quen thuộc thay vì tình yêu giữa nam và nữ.
Hắn ta quen với việc mỗi khi về đến nhà sẽ có người hầu hạ mang thức ăn, pha trà ngon và bê nước rửa chân. Cũng quen với việc nàng sẽ sắp xếp mọi việc cho mình, nên hắn ta không cần phải bận tâm gì cả.
Càng quen với việc nàng đưa bạc hàng tháng, để hắn ta có bạc tiêu xài, còn có thể ngẩng cao đầu trong thư viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghĩ đến nguồn gốc của bạc, Thẩm Tự không dấu vết cau mày.
Hắn ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Loan, nói với nàng: “Mùa xuân năm sau, khi ta vào kinh dự thi, nàng nên chấm dứt mọi công việc hiện tại.”
Hắn ta không muốn đồng liêu của mình biết được thê tử của hắn chỉ là một người bán hàng rong, điều này chỉ khiến hắn ta cảm thấy mất mặt.
Tô Vũ Loan nghe được lời này thì cười khẩy trong lòng.
Kiếp trước Thẩm Tự cũng nói như vậy, nhưng nàng lại mù quáng nghe không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói hắn ta.
Chỉ cho rằng Thẩm Tự thương hại nàng cả ngày phải xuất đầu lộ diện, sau khi đỗ đạt sẽ đón nàng lên kinh thành hưởng phúc.
Cho dù thỉnh thoảng nàng mang theo hàng hóa đi ngang qua huyện trấn, muốn đến thư viện thăm Thẩm Tự, hắn ta cũng không cho phép nàng làm như vậy.
Tô Vũ Loan lại nghĩ rằng mình tự ý đến gặp sẽ gây ảnh hưởng đến việc học tập của hắn ta.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến việc học tập chứ, chẳng qua hắn ta không muốn làm ảnh hưởng đến mặt mũi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro