Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tái Sinh Sau Kh...
2024-09-08 15:30:22
Mí mắt Thẩm mẫu giật giật, tại sao trước đây bà ta không phát hiện ra Tô Vũ Loan nhiều chuyện như vậy?
Nếu như nàng thực sự mặc chiếc váy này ra sông giặt giũ, thì mặt mũi gia tộc nhà họ Thẩm sẽ mất sạch không còn gì.
“Để đó, ta sẽ bảo Ninh nhi đi giặt.”
Thẩm mẫu lấy quần áo bẩn từ trong tay nàng.
Vẻ mặt Tô Vũ Loan tràn ngập áy náy, lúc Thẩm mẫu chuẩn bị đi ra ngoài nàng lại chỉ tay vào mé cửa nói: “Nương, còn mấy đôi giày.”
Thẩm mẫu sượng cứng mặt cúi người xuống, nhặt giày bỏ vào chậu gỗ. Bà ta cảm thấy bực tức vô cớ, nhưng hiện tại bà ta lại không thể gây sự với Tô Vũ Loan.
Đại tôn tử quan trọng hơn cả.
Bà ta chỉ đành mang quần áo của mình và Thẩm Ninh ra ngoài, và kêu nàng ta đi giặt.
Khi Thẩm Ninh nghe thấy mẫu thân muốn nàng ta giặt đồ thay cho Tô Vũ Loan, nàng ta nhảy dựng lên chất vấn.
“Nương, nương không bị choáng váng đấy chứ?”
Thường ngày, quần áo cả gia đình đều do Tô Vũ Loan giặt.
Nàng ta đã nhiều năm không phải giặt giũ, vì sao lại bắt nàng ta phải hầu hạ Tô Vũ Loan?
Sân Thẩm gia không lớn, cũng không cách âm, lời nói của Thẩm Ninh đều truyền vào tai Tô Vũ Loan không sót chữ nào.
Tô Vũ Loan nói với qua rèm cửa: “Nương, không sao đâu, ngài cứ đặt ở đó, lát nữa con sẽ đi giặt.”
Lát nữa đến tối là thời điểm viên phòng, thời gian ngắn ngủi, không mang thai được, vậy chẳng phải sẽ uổng phí hay sao?”
Bà ta cau mày nhìn Thẩm Ninh: “Hôm nay là ngày lành của đại ca và tẩu tử con, giặt quần áo thay cho tẩu tử thì chết à?”
Thẩm Ninh hiếm khi thấy mẫu thân tức giận, nàng ta vội vàng bĩu môi rụt cổ lại, miễn cưỡng bê chậu gỗ đi về phía bờ sông...
Tô Vũ Loan cũng không nấu bữa tối, mười ngón tay Thẩm Ninh càng không dính nước mùa xuân, cho nên căn bản nàng ta không biết làm.
Thẩm mẫu không còn cách nào khác đành phải tự mình nấu ăn và mang một phần vào phòng cho Tô Vũ Loan.
Kỹ năng nấu nướng của bà ta quá tệ, đến mức Tô Vũ Loan chỉ gắp vài miếng tượng trưng rồi buông đũa.
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Thẩm Tự đẩy cửa bước vào phòng Tô Vũ Loan theo lời dặn dò của mẫu thân hắn ta.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ ảo chiếu rộng khắp, khiến cho căn phòng thấm đẫm máu tươi của Tô Vũ Loan cùng hài tử của nàng trở nên ấm áp dễ chịu.
Nếu như nàng thực sự mặc chiếc váy này ra sông giặt giũ, thì mặt mũi gia tộc nhà họ Thẩm sẽ mất sạch không còn gì.
“Để đó, ta sẽ bảo Ninh nhi đi giặt.”
Thẩm mẫu lấy quần áo bẩn từ trong tay nàng.
Vẻ mặt Tô Vũ Loan tràn ngập áy náy, lúc Thẩm mẫu chuẩn bị đi ra ngoài nàng lại chỉ tay vào mé cửa nói: “Nương, còn mấy đôi giày.”
Thẩm mẫu sượng cứng mặt cúi người xuống, nhặt giày bỏ vào chậu gỗ. Bà ta cảm thấy bực tức vô cớ, nhưng hiện tại bà ta lại không thể gây sự với Tô Vũ Loan.
Đại tôn tử quan trọng hơn cả.
Bà ta chỉ đành mang quần áo của mình và Thẩm Ninh ra ngoài, và kêu nàng ta đi giặt.
Khi Thẩm Ninh nghe thấy mẫu thân muốn nàng ta giặt đồ thay cho Tô Vũ Loan, nàng ta nhảy dựng lên chất vấn.
“Nương, nương không bị choáng váng đấy chứ?”
Thường ngày, quần áo cả gia đình đều do Tô Vũ Loan giặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta đã nhiều năm không phải giặt giũ, vì sao lại bắt nàng ta phải hầu hạ Tô Vũ Loan?
Sân Thẩm gia không lớn, cũng không cách âm, lời nói của Thẩm Ninh đều truyền vào tai Tô Vũ Loan không sót chữ nào.
Tô Vũ Loan nói với qua rèm cửa: “Nương, không sao đâu, ngài cứ đặt ở đó, lát nữa con sẽ đi giặt.”
Lát nữa đến tối là thời điểm viên phòng, thời gian ngắn ngủi, không mang thai được, vậy chẳng phải sẽ uổng phí hay sao?”
Bà ta cau mày nhìn Thẩm Ninh: “Hôm nay là ngày lành của đại ca và tẩu tử con, giặt quần áo thay cho tẩu tử thì chết à?”
Thẩm Ninh hiếm khi thấy mẫu thân tức giận, nàng ta vội vàng bĩu môi rụt cổ lại, miễn cưỡng bê chậu gỗ đi về phía bờ sông...
Tô Vũ Loan cũng không nấu bữa tối, mười ngón tay Thẩm Ninh càng không dính nước mùa xuân, cho nên căn bản nàng ta không biết làm.
Thẩm mẫu không còn cách nào khác đành phải tự mình nấu ăn và mang một phần vào phòng cho Tô Vũ Loan.
Kỹ năng nấu nướng của bà ta quá tệ, đến mức Tô Vũ Loan chỉ gắp vài miếng tượng trưng rồi buông đũa.
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Thẩm Tự đẩy cửa bước vào phòng Tô Vũ Loan theo lời dặn dò của mẫu thân hắn ta.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ ảo chiếu rộng khắp, khiến cho căn phòng thấm đẫm máu tươi của Tô Vũ Loan cùng hài tử của nàng trở nên ấm áp dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro