Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tái Sinh Sau Kh...
2024-09-08 15:30:22
Nghĩ đến việc mình móc tim móc phổi, để cho cả gia đình này hút máu, sau đó còn nhẫn tâm lấy mạng hai mẹ con nàng. Sự thù hận dâng lên trong lòng Tô Vũ Loan.
“Tự ca nhi phải chuẩn bị cho kì thi, ngày mai cần chuyển đến thư viện, con nhanh lên, tối nay viên phòng với nó, nhanh chóng sinh cho nhà họ Thẩm ta một tôn tử béo mập.”
Thẩm bà tử vẫn luôn làu bàu không dứt, rồi thở dài thườn thượt.
“Lúc Tự ca nhi đạt giải Nguyên, dù được ban thưởng vài lượng bạc, nhưng sang năm nó phải đến kinh thành, khắp nơi đều phải tiêu tiền.”
“Con hiểu rõ điều kiện nhà chúng ta, tạm thời không thể có tiền rảnh rỗi làm tiệc rượu cho con, con cứ yên tâm chờ đợi, đợi sau khi Tự ca nhi thi đậu, sẽ đón chúng ta lên kinh thành, nương nhất định sẽ bắt nó bù đắp cho con.”
Tô Vũ Loan cong môi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Đúng vậy, Thẩm Tự đã giành được vị trí đầu bảng trong kỳ thì hương diễn ra vào dịp Trung Thu vừa qua, Thẩm tú tài vốn nổi tiếng từ nhỏ lắc mình trở thành Thẩm giải Nguyên, nhân vật nổi tiếng khắp phủ Bảo Bình
Thẩm giải Nguyên sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân vào đầu năm sau.
Mẫu thân của hắn ta trông mong có tôn tử nhưng lại không nỡ bỏ tiền tổ chức tiệc rượu hỷ cho nàng và hắn ta một cách tử tế.
Chỉ với một chiếc váy đỏ không vừa người và vài tờ giấy đỏ cắt dán trên cửa sổ vỡ nát mà muốn nàng làm trâu làm ngựa hầu hạ cả gia đình họ.
Đáng thương cho kiếp trước, nàng không để tâm những lời chiếu lệ này, mà chỉ tập trung chú ý vào Thẩm Tự, hy vọng hắn ta mạnh khỏe, thi Đình đạt giải cao, rồi sớm quay lại đón nàng và cả nhà đến kinh thành.
Thu lại hồi ức, Tô Vũ Loan cầm lấy chiếc váy cưới trong tay Thẩm mẫu.
Không đợi bà ta đi ra ngoài, nàng mặc chiếc váy lên người chỉ trong chớp mắt.
Sau đó, dường như nàng nhớ ra điều gì, đột nhiên “A” lên một tiếng.
“Nếu mặc váy hỉ lên người thì chính là tân nương, con không thể ra bên ngoài làm việc được. Trong nhà còn mấy bộ quần áo chưa giặt, giày cũng chưa chải sạch, ai lại để quần áo bị dơ vào trong hỉ phòng bao giờ?”
Nàng đưa ánh mắt bối rối về phía Thẩm mẫu, “Nương, bây giờ phải làm sao ạ, đi gọi Trữ nhi cũng không được hay cho lắm?”
Nói rồi, nàng cúi xuống nhặt mấy bộ quần áo bẩn, dường như chuẩn bị ra ngoài giặt giũ trong bộ hỉ phục.
“Tự ca nhi phải chuẩn bị cho kì thi, ngày mai cần chuyển đến thư viện, con nhanh lên, tối nay viên phòng với nó, nhanh chóng sinh cho nhà họ Thẩm ta một tôn tử béo mập.”
Thẩm bà tử vẫn luôn làu bàu không dứt, rồi thở dài thườn thượt.
“Lúc Tự ca nhi đạt giải Nguyên, dù được ban thưởng vài lượng bạc, nhưng sang năm nó phải đến kinh thành, khắp nơi đều phải tiêu tiền.”
“Con hiểu rõ điều kiện nhà chúng ta, tạm thời không thể có tiền rảnh rỗi làm tiệc rượu cho con, con cứ yên tâm chờ đợi, đợi sau khi Tự ca nhi thi đậu, sẽ đón chúng ta lên kinh thành, nương nhất định sẽ bắt nó bù đắp cho con.”
Tô Vũ Loan cong môi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Đúng vậy, Thẩm Tự đã giành được vị trí đầu bảng trong kỳ thì hương diễn ra vào dịp Trung Thu vừa qua, Thẩm tú tài vốn nổi tiếng từ nhỏ lắc mình trở thành Thẩm giải Nguyên, nhân vật nổi tiếng khắp phủ Bảo Bình
Thẩm giải Nguyên sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân vào đầu năm sau.
Mẫu thân của hắn ta trông mong có tôn tử nhưng lại không nỡ bỏ tiền tổ chức tiệc rượu hỷ cho nàng và hắn ta một cách tử tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ với một chiếc váy đỏ không vừa người và vài tờ giấy đỏ cắt dán trên cửa sổ vỡ nát mà muốn nàng làm trâu làm ngựa hầu hạ cả gia đình họ.
Đáng thương cho kiếp trước, nàng không để tâm những lời chiếu lệ này, mà chỉ tập trung chú ý vào Thẩm Tự, hy vọng hắn ta mạnh khỏe, thi Đình đạt giải cao, rồi sớm quay lại đón nàng và cả nhà đến kinh thành.
Thu lại hồi ức, Tô Vũ Loan cầm lấy chiếc váy cưới trong tay Thẩm mẫu.
Không đợi bà ta đi ra ngoài, nàng mặc chiếc váy lên người chỉ trong chớp mắt.
Sau đó, dường như nàng nhớ ra điều gì, đột nhiên “A” lên một tiếng.
“Nếu mặc váy hỉ lên người thì chính là tân nương, con không thể ra bên ngoài làm việc được. Trong nhà còn mấy bộ quần áo chưa giặt, giày cũng chưa chải sạch, ai lại để quần áo bị dơ vào trong hỉ phòng bao giờ?”
Nàng đưa ánh mắt bối rối về phía Thẩm mẫu, “Nương, bây giờ phải làm sao ạ, đi gọi Trữ nhi cũng không được hay cho lắm?”
Nói rồi, nàng cúi xuống nhặt mấy bộ quần áo bẩn, dường như chuẩn bị ra ngoài giặt giũ trong bộ hỉ phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro