Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tham Quan Cửa H...
2024-09-08 15:30:22
Thẩm Ninh nghe thấy vậy, nàng ta lập tức lo lắng, thay vì muốn dạy cho Tô Vũ Loan một bài học giờ lại thành những việc này rơi vào đầu nàng ta.
Nàng ta giận dữ trừng mắt nhìn Tô Vũ Loan, bước lên trước nắm lấy cánh tay Thẩm bà tử năn nỉ: “Nương, con không muốn làm những việc nặng nhọc này, nếu tay con bị thương thì sau này sẽ thành thân như thế nào được, con không muốn đâu.”
Tay nàng ta được bảo dưỡng tốt như vậy, nếu bị phồng rộp lên, sau này làm sao chọn được mối hôn sự tốt.
“Chỉ là những việc nhẹ nhàng như rửa bát giặt đồ thôi, sẽ không làm tổn thương đến tay của con.” Thẩm mẫu an ủi nàng ta.
“Nhưng... Nhưng mà....”
Tô Vũ Loan mỉm cười nhìn nàng ta: “Ninh tỷ nhi miễn cưỡng như vậy, muội để ý đôi tay của mình hơn tiền đồ của đại ca muội à?”
Thẩm Ninh tức giận đến suýt nhảy dựng lên, muốn tiến đến xé rách miệng của nàng: “Ngươi đang nói nhảm gì thế, tất nhiên tiền đồ của đại ca quan trọng hơn.”
“Nếu đã như vậy, vừa lúc ta thay ra một ít quần áo, lát nữa Ninh tỷ nhi nhớ mang đi giặt, nhớ vò cho sạch.”
Thẩm Ninh nghiến răng ken két: “Được rồi, ta nhất định sẽ giặt sạch cho ngươi!.”
Sau khi hai mẫu nữ kia rời đi, Tô Vũ Loan đậy nắp chiếc giỏ chứa đầy đồ thêu thùa mà nàng đã thu mua trước kia, vốn dự định bán lại trong thị trấn lại.
Nàng chỉ cầm theo chiếc túi rỗng, lấy hai lượng bạc để dành may quần áo cho Thẩm Tự ở dưới gối rồi đi ra ngoài về phía cổng thôn.
Lý thúc đánh xe bò ở đầu thôn đang chuẩn bị rời đi, Tô Vũ Loan trả cho ông cụ hai văn tiền, nhanh chóng leo lên xe bò để đến trên trấn.
Trấn Thanh Thủy không lớn, nhưng các cửa hàng xếp thành dãy, trên đường nhộn nhịp người qua lại, tiếng rao mời chào của những người bán hàng rong vang lên không dứt.
Nhìn thoáng qua, những mảnh hàng hóa rực rỡ trên các quầy hàng hàng thật chói mắt.
Những người bán hàng rong la hét bán hàng dọc theo đường phố, tiếng rao hàng của họ vang lên không dứt, nhìn vào họ, nàng lại nhớ về bản thân ở kiếp trước.
Kiếp trước nàng cũng giống như vậy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cao giọng la hét chỉ để kiếm thêm chút bạc, để cho Thẩm Tự được sống thoải mái hơn trong thư viện.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự không đáng.
Nàng ta giận dữ trừng mắt nhìn Tô Vũ Loan, bước lên trước nắm lấy cánh tay Thẩm bà tử năn nỉ: “Nương, con không muốn làm những việc nặng nhọc này, nếu tay con bị thương thì sau này sẽ thành thân như thế nào được, con không muốn đâu.”
Tay nàng ta được bảo dưỡng tốt như vậy, nếu bị phồng rộp lên, sau này làm sao chọn được mối hôn sự tốt.
“Chỉ là những việc nhẹ nhàng như rửa bát giặt đồ thôi, sẽ không làm tổn thương đến tay của con.” Thẩm mẫu an ủi nàng ta.
“Nhưng... Nhưng mà....”
Tô Vũ Loan mỉm cười nhìn nàng ta: “Ninh tỷ nhi miễn cưỡng như vậy, muội để ý đôi tay của mình hơn tiền đồ của đại ca muội à?”
Thẩm Ninh tức giận đến suýt nhảy dựng lên, muốn tiến đến xé rách miệng của nàng: “Ngươi đang nói nhảm gì thế, tất nhiên tiền đồ của đại ca quan trọng hơn.”
“Nếu đã như vậy, vừa lúc ta thay ra một ít quần áo, lát nữa Ninh tỷ nhi nhớ mang đi giặt, nhớ vò cho sạch.”
Thẩm Ninh nghiến răng ken két: “Được rồi, ta nhất định sẽ giặt sạch cho ngươi!.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hai mẫu nữ kia rời đi, Tô Vũ Loan đậy nắp chiếc giỏ chứa đầy đồ thêu thùa mà nàng đã thu mua trước kia, vốn dự định bán lại trong thị trấn lại.
Nàng chỉ cầm theo chiếc túi rỗng, lấy hai lượng bạc để dành may quần áo cho Thẩm Tự ở dưới gối rồi đi ra ngoài về phía cổng thôn.
Lý thúc đánh xe bò ở đầu thôn đang chuẩn bị rời đi, Tô Vũ Loan trả cho ông cụ hai văn tiền, nhanh chóng leo lên xe bò để đến trên trấn.
Trấn Thanh Thủy không lớn, nhưng các cửa hàng xếp thành dãy, trên đường nhộn nhịp người qua lại, tiếng rao mời chào của những người bán hàng rong vang lên không dứt.
Nhìn thoáng qua, những mảnh hàng hóa rực rỡ trên các quầy hàng hàng thật chói mắt.
Những người bán hàng rong la hét bán hàng dọc theo đường phố, tiếng rao hàng của họ vang lên không dứt, nhìn vào họ, nàng lại nhớ về bản thân ở kiếp trước.
Kiếp trước nàng cũng giống như vậy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cao giọng la hét chỉ để kiếm thêm chút bạc, để cho Thẩm Tự được sống thoải mái hơn trong thư viện.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự không đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro