Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tham Quan Cửa H...
2024-09-08 15:30:22
Phụ nhân cảm thấy nàng không có khả năng trả được bạc thuê nhà, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian với nàng.
Tô Vũ Loan cười nói: “Ta phải vào trong xem xét thì mới quyết định được xem có nên thuê hay không.”
Phụ nhân mấp máy khóe môi, muốn từ chối, nhưng rồi lại nghĩ tới cửa hàng đã bỏ trống lâu như vậy cũng không có người thuê, để cho nàng xem cũng không tổn hại gì.
Sau đó, bà ta nói: “Vậy thì vào trong xem, cho ngươi thời gian một chung trà.”
Phụ nhân có thái độ không vui vẻ, nhưng Tô Vũ Loan đã bán hàng rong nhiều năm, từng gặp rất nhiều người như vậy, nên nàng cũng không để điều đó trong lòng.
Nàng bước vào, cửa hàng tuy không rộng lắm nhưng được cái sáng sủa, tổng thể trang trí đã lỗi thời, một vài chỗ đã bong tróc.
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả là cửa hàng này thực chất là sự kết hợp giữa nơi kinh doanh buôn bán và nơi ở, phía sau mặt tiền cửa hàng là một khoảng sân nhỏ và hai gian phòng.
Phía trước dùng để kinh doanh, phía sau dùng để ở, tổng thể này quá phù hợp với yêu cầu của nàng.
Sau khi Tô Vũ Loan đi ra, phụ nhân hỏi nàng: “Thế nào, ngươi có muốn thuê không?”
“Thuê!.”
Nghe vậy, phụ nhân thay ngay thái độ lạnh lùng lúc trước, lập tức mang vẻ mặt tươi cười: “Vậy được, nếu cô nương có sẵn bạc, hiện tại ta có thể làm chứng từ cho cô nương ngay.”
“Chỉ là...” Tô Vũ Loan ngập ngừng nói: “Tạm thời ta chưa thể thanh toán đủ tiền thuê cửa hàng.”
“Hả?” Nụ cười trên mặt phụ nhân nhạt bớt, bà ta sốt ruột nói: “Ngươi không có bạc thuê nhà mà lãng phí bao nhiêu thời gian của ta, mau đi đi!”
Phụ nhân ra hiệu đuổi nàng rời đi, Tô Vũ Loan lấy toàn bộ năm trăm đồng tiền còn lại sau khi bốc dược từ trên người ra, nhét vào tay bà ta: “Ngài xem có thể thư thả cho ta vài ngày không, ta hứa sẽ mang đủ tiền thuê đến.”
Phụ nhân vốn mang vẻ mặt bực bội đột, một lần nữa thay đổi sắc mặt nhanh chóng. Bà ta kiểm tra số tiền trong tay, thấy tương đối nhiều, giọng điệu nhẹ đi không ít: “Cô nương hiểu biết đó, vì vậy ta sẽ giữ cửa hàng cho ngươi vài ngày, chậm nhất là ba hôm, nếu sau ba ngày ngươi không mang tiền thuê nhà đến, ta sẽ cho người khác thuê.”
“Cảm ơn bà chủ, ba ngày sau ta sẽ đến.”
Sau khi cảm tạ bà ta, Tô Vũ Loan xoay người rời đi.
Tô Vũ Loan cười nói: “Ta phải vào trong xem xét thì mới quyết định được xem có nên thuê hay không.”
Phụ nhân mấp máy khóe môi, muốn từ chối, nhưng rồi lại nghĩ tới cửa hàng đã bỏ trống lâu như vậy cũng không có người thuê, để cho nàng xem cũng không tổn hại gì.
Sau đó, bà ta nói: “Vậy thì vào trong xem, cho ngươi thời gian một chung trà.”
Phụ nhân có thái độ không vui vẻ, nhưng Tô Vũ Loan đã bán hàng rong nhiều năm, từng gặp rất nhiều người như vậy, nên nàng cũng không để điều đó trong lòng.
Nàng bước vào, cửa hàng tuy không rộng lắm nhưng được cái sáng sủa, tổng thể trang trí đã lỗi thời, một vài chỗ đã bong tróc.
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả là cửa hàng này thực chất là sự kết hợp giữa nơi kinh doanh buôn bán và nơi ở, phía sau mặt tiền cửa hàng là một khoảng sân nhỏ và hai gian phòng.
Phía trước dùng để kinh doanh, phía sau dùng để ở, tổng thể này quá phù hợp với yêu cầu của nàng.
Sau khi Tô Vũ Loan đi ra, phụ nhân hỏi nàng: “Thế nào, ngươi có muốn thuê không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thuê!.”
Nghe vậy, phụ nhân thay ngay thái độ lạnh lùng lúc trước, lập tức mang vẻ mặt tươi cười: “Vậy được, nếu cô nương có sẵn bạc, hiện tại ta có thể làm chứng từ cho cô nương ngay.”
“Chỉ là...” Tô Vũ Loan ngập ngừng nói: “Tạm thời ta chưa thể thanh toán đủ tiền thuê cửa hàng.”
“Hả?” Nụ cười trên mặt phụ nhân nhạt bớt, bà ta sốt ruột nói: “Ngươi không có bạc thuê nhà mà lãng phí bao nhiêu thời gian của ta, mau đi đi!”
Phụ nhân ra hiệu đuổi nàng rời đi, Tô Vũ Loan lấy toàn bộ năm trăm đồng tiền còn lại sau khi bốc dược từ trên người ra, nhét vào tay bà ta: “Ngài xem có thể thư thả cho ta vài ngày không, ta hứa sẽ mang đủ tiền thuê đến.”
Phụ nhân vốn mang vẻ mặt bực bội đột, một lần nữa thay đổi sắc mặt nhanh chóng. Bà ta kiểm tra số tiền trong tay, thấy tương đối nhiều, giọng điệu nhẹ đi không ít: “Cô nương hiểu biết đó, vì vậy ta sẽ giữ cửa hàng cho ngươi vài ngày, chậm nhất là ba hôm, nếu sau ba ngày ngươi không mang tiền thuê nhà đến, ta sẽ cho người khác thuê.”
“Cảm ơn bà chủ, ba ngày sau ta sẽ đến.”
Sau khi cảm tạ bà ta, Tô Vũ Loan xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro