Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Thức Tỉnh 2
2024-09-08 15:30:22
La Tam Nương sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu: “Có chứ, có chứ.”
Tô Vũ Loan nói: “Giờ này ngày mai đợi ta ở đây, ta sẽ cho ngươi vài mẫu hoa văn, nếu ngươi thêu tốt ta sẽ thu mua theo giá thị trường.”
Theo giá thị trường?
La Tam Nương kinh ngạc.
Những người như bọn họ, tự mở quầy hàng bán đồ tự thêu thì phải hạ giá thật thấp may ra mới bán được một vài cái.
Cô nương này lại có thể cho nàng ta theo giá thị trường.
La Tam Nương chỉ cảm thấy bản thân gặp được quý nhân, vội vàng gật đầu: “Được, được, ngày mai ta sẽ đúng giờ đến gặp cô nương.”
...
Ngày hôm sau, Tô Vũ Loan lại đến cổng trấn, La Tam Nương thực sự đến lúc giờ.
“Cô nương, ngươi đến rồi.” La Tam Nương có khuôn mặt trái xoan và nụ cười cuốn hút.
Nếu không chú ý tới nếp nhăn nới khóe mắt của nàng ta, thì thực sự không thể đoán được nàng ta đã là mẫu thân sinh hai hài tử.
Tô Vũ Loan lấy ra vài mẫu hoa văn từ trong tay áo, đưa cho nàng ta: “Nhìn thử xem, tỷ có thể thêu nó không?”
Sau khi nhận lấy và quan sát kĩ, La Tam Nương cau mày, “Những hoa văn có vẻ rất phức tạp.”
Tô Vũ Loan: “Những hoa văn này đều do ta tự vẽ, hầu hết đồ thêu trên thị trường là hoa văn bình thường, không có sự mới lạ, đương nhiên không thể bán được giá cao.”
La Tam Nương kinh ngạc, nàng ta không ngờ cô nương trẻ tuổi trước mặt này lại có sự nhạy bén phi thường trong buôn bán như vậy. Vì thế nàng ta lập tức gật đầu nói: “Ta muốn thử.”
Tô Vũ Loan khâm phục tinh thần dám đương đầu với thử thách của nàng ta, nàng cười nói: “Vậy được, ba ngày sau ta sẽ đến cửa hàng thứ hai trên phố Nam lâm.”
La Tam Nương gật đầu: “Được.”
.”.. Nhân tiện, xin hỏi cô nương tên là?”
“Ta là Tô Vũ Loan.”
“Tô cô nương, vậy quyết định như thế nhé, ba ngày sau tôi nhất định sẽ mang đồ thêu đến đúng giờ.” La Tam Nương nói vô cùng tự tin.
Sau khi nói chuyện với La Tam Nương, Tô Vũ Loan quay về thôn Vân Tây.
Vừa bước vào sân Thẩm gia, nàng đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Có tiếng trò chuyện yếu ớt phát ra từ phòng Thẩm bà tử.
Thẩm Tự đã trở lại?
Thoáng thấy bóng nàng vào nhà qua cửa sổ, Thẩm mẫu gọi: “Vũ Loan.”
Tô Vũ Loan không còn cách nào khác, chỉ đành bước vào phòng Thẩm bà tử.
Tô Vũ Loan nói: “Giờ này ngày mai đợi ta ở đây, ta sẽ cho ngươi vài mẫu hoa văn, nếu ngươi thêu tốt ta sẽ thu mua theo giá thị trường.”
Theo giá thị trường?
La Tam Nương kinh ngạc.
Những người như bọn họ, tự mở quầy hàng bán đồ tự thêu thì phải hạ giá thật thấp may ra mới bán được một vài cái.
Cô nương này lại có thể cho nàng ta theo giá thị trường.
La Tam Nương chỉ cảm thấy bản thân gặp được quý nhân, vội vàng gật đầu: “Được, được, ngày mai ta sẽ đúng giờ đến gặp cô nương.”
...
Ngày hôm sau, Tô Vũ Loan lại đến cổng trấn, La Tam Nương thực sự đến lúc giờ.
“Cô nương, ngươi đến rồi.” La Tam Nương có khuôn mặt trái xoan và nụ cười cuốn hút.
Nếu không chú ý tới nếp nhăn nới khóe mắt của nàng ta, thì thực sự không thể đoán được nàng ta đã là mẫu thân sinh hai hài tử.
Tô Vũ Loan lấy ra vài mẫu hoa văn từ trong tay áo, đưa cho nàng ta: “Nhìn thử xem, tỷ có thể thêu nó không?”
Sau khi nhận lấy và quan sát kĩ, La Tam Nương cau mày, “Những hoa văn có vẻ rất phức tạp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vũ Loan: “Những hoa văn này đều do ta tự vẽ, hầu hết đồ thêu trên thị trường là hoa văn bình thường, không có sự mới lạ, đương nhiên không thể bán được giá cao.”
La Tam Nương kinh ngạc, nàng ta không ngờ cô nương trẻ tuổi trước mặt này lại có sự nhạy bén phi thường trong buôn bán như vậy. Vì thế nàng ta lập tức gật đầu nói: “Ta muốn thử.”
Tô Vũ Loan khâm phục tinh thần dám đương đầu với thử thách của nàng ta, nàng cười nói: “Vậy được, ba ngày sau ta sẽ đến cửa hàng thứ hai trên phố Nam lâm.”
La Tam Nương gật đầu: “Được.”
.”.. Nhân tiện, xin hỏi cô nương tên là?”
“Ta là Tô Vũ Loan.”
“Tô cô nương, vậy quyết định như thế nhé, ba ngày sau tôi nhất định sẽ mang đồ thêu đến đúng giờ.” La Tam Nương nói vô cùng tự tin.
Sau khi nói chuyện với La Tam Nương, Tô Vũ Loan quay về thôn Vân Tây.
Vừa bước vào sân Thẩm gia, nàng đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Có tiếng trò chuyện yếu ớt phát ra từ phòng Thẩm bà tử.
Thẩm Tự đã trở lại?
Thoáng thấy bóng nàng vào nhà qua cửa sổ, Thẩm mẫu gọi: “Vũ Loan.”
Tô Vũ Loan không còn cách nào khác, chỉ đành bước vào phòng Thẩm bà tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro