Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Thức Tỉnh 3
2024-09-08 15:30:22
Thẩm Ninh và Thẩm Tự đều ở đây, Thẩm bà tử nhìn đã khá hơn nhiều, hiện đang dựa lưng vào thành giường.
Gọi Tô Vũ Loan đến bên cạnh, Thẩm bà tử nắm chặt lấy tay nàng rồi đặt vào tay Thẩm Tự, mỉm cười nói: “Đúng dịp hôm nay Tự ca nhi về nhà nghỉ ngơi, thân thể con cũng khôi phục tương đối, vậy thì tối nay hai đứa viên phòng thôi.”
Đã một tháng không gặp, Thẩm Tự không ngờ Tô Vũ Loan lại thay đổi nhiều như vậy, bàn tay nắm lấy tay nàng trở nên nóng bỏng.
Tô Vũ Loan rút tay về nói: “Hiện tại nương đang bệnh, đừng lo lắng những chuyện này, chăm sóc thân thể quan trọng hơn.”
“Nương, ngài cứ nghe lời Vũ Loan đi, chăm sóc cơ thể trước đã, chuyện này không vội.” Thẩm Tự cũng nói.
Thẩm bà tử nhìn hắn ta: “Nhìn con trở về là bệnh tình của nương đã đỡ phân nửa, nương chỉ hi vọng hai đứa sớm viên phòng, nương sớm được ôm tôn tử.”
Thẩm Tự nhìn về phía Tô Vũ Loan, chỉ thấy nàng cúi đầu, không biết nàng đang nghĩ điều gì.
Sau khi ra khỏi phòng Thẩm mẫu, nàng và Thẩm Tự lần lượt quay về viện phía Đông.
Tô Vũ Loan im lặng, Thẩm Tự cảm thấy có chút đè nén, vì thế hắn ta nói: “Dạo này nàng thế nào?”
“Cũng bình thường.” Giọng nói của Tô Vũ Loan nhàn nhạt.
Thấy bầu không khí lại cương cứng, Thẩm Tự lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ đưa vào tay cho nàng: “Cái này... Ta đã chọn nó cho nàng, hãy thử mở ra xem thử.”
Tô Vũ Loan mở ra, bên trong là một đôi bông tai nhỏ tinh xảo.
“Có thích không?” Thẩm Tự hỏi nhỏ.
Tô Vũ Loan chỉ liếc qua một cái, rồi đóng nắp hộp lại, trả cho hắn ta, “Đôi bông tai rất đẹp, nhưng ta di chuyển suốt ngày, cho nên không hợp để đeo thứ này.”
Thẩm Tự nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn ta mua quà tặng nàng, nàng không nhận, trong lòng hắn ta cảm thấy có chút thất vọng.
“Cầm đi, ta và nàng là phu thê, đồ ta đưa cho nàng không có ký gì lại lấy lại.”
Nhưng Tô Vũ Loan thực sự không muốn, cũng không thể vứt bỏ trước mặt hắn ta, vì thế nàng nói: “Cái này nên tặng cho Ninh tỷ nhi thì hợp hơn, muội ấy vẫn luôn yêu thích những món đồ thế này.”
Vẻ mặt Thẩm Tự tối sầm, nàng không thích những thứ hắn ta tặng đến thế sao?
Hắn ta cảm thấy lòng rối bời, cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.
Tô Vũ Loan không biết hôm nay Thẩm Tự sẽ về nhà, trong lòng nàng cũng khó chịu.
Gọi Tô Vũ Loan đến bên cạnh, Thẩm bà tử nắm chặt lấy tay nàng rồi đặt vào tay Thẩm Tự, mỉm cười nói: “Đúng dịp hôm nay Tự ca nhi về nhà nghỉ ngơi, thân thể con cũng khôi phục tương đối, vậy thì tối nay hai đứa viên phòng thôi.”
Đã một tháng không gặp, Thẩm Tự không ngờ Tô Vũ Loan lại thay đổi nhiều như vậy, bàn tay nắm lấy tay nàng trở nên nóng bỏng.
Tô Vũ Loan rút tay về nói: “Hiện tại nương đang bệnh, đừng lo lắng những chuyện này, chăm sóc thân thể quan trọng hơn.”
“Nương, ngài cứ nghe lời Vũ Loan đi, chăm sóc cơ thể trước đã, chuyện này không vội.” Thẩm Tự cũng nói.
Thẩm bà tử nhìn hắn ta: “Nhìn con trở về là bệnh tình của nương đã đỡ phân nửa, nương chỉ hi vọng hai đứa sớm viên phòng, nương sớm được ôm tôn tử.”
Thẩm Tự nhìn về phía Tô Vũ Loan, chỉ thấy nàng cúi đầu, không biết nàng đang nghĩ điều gì.
Sau khi ra khỏi phòng Thẩm mẫu, nàng và Thẩm Tự lần lượt quay về viện phía Đông.
Tô Vũ Loan im lặng, Thẩm Tự cảm thấy có chút đè nén, vì thế hắn ta nói: “Dạo này nàng thế nào?”
“Cũng bình thường.” Giọng nói của Tô Vũ Loan nhàn nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy bầu không khí lại cương cứng, Thẩm Tự lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ đưa vào tay cho nàng: “Cái này... Ta đã chọn nó cho nàng, hãy thử mở ra xem thử.”
Tô Vũ Loan mở ra, bên trong là một đôi bông tai nhỏ tinh xảo.
“Có thích không?” Thẩm Tự hỏi nhỏ.
Tô Vũ Loan chỉ liếc qua một cái, rồi đóng nắp hộp lại, trả cho hắn ta, “Đôi bông tai rất đẹp, nhưng ta di chuyển suốt ngày, cho nên không hợp để đeo thứ này.”
Thẩm Tự nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn ta mua quà tặng nàng, nàng không nhận, trong lòng hắn ta cảm thấy có chút thất vọng.
“Cầm đi, ta và nàng là phu thê, đồ ta đưa cho nàng không có ký gì lại lấy lại.”
Nhưng Tô Vũ Loan thực sự không muốn, cũng không thể vứt bỏ trước mặt hắn ta, vì thế nàng nói: “Cái này nên tặng cho Ninh tỷ nhi thì hợp hơn, muội ấy vẫn luôn yêu thích những món đồ thế này.”
Vẻ mặt Thẩm Tự tối sầm, nàng không thích những thứ hắn ta tặng đến thế sao?
Hắn ta cảm thấy lòng rối bời, cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.
Tô Vũ Loan không biết hôm nay Thẩm Tự sẽ về nhà, trong lòng nàng cũng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro