[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 13
2024-10-03 08:12:40
----
Gió đêm chầm chậm, trán Cường Tử lại toát ra một lớp mồ hôi dày, ông ta không dám tin, nhìn chằm chằm Lương Cẩm Tú, môi mấp máy:
"Con, con đang nói cái gì?”
Lúc này ông ta cảm giác ngón chân như bị cái gì cắn lấy.
Rùa cỏ trăm tuổi hung hăng xì một cái, trong miệng có thêm bong bóng:
"Thằng nhóc chết tiệt, nó nói gì mày không rõ sao? Có tin tao cắn đứt đầu ngón chân mày rồi ăn không?”
Lương Cẩm Tú bỗng nhiên biết nên nói tiếp như thế nào:
"Biết vì sao lần nào chú đến nhà bà nội con rùa này cũng cắn chú không?"
Đậu Tử già hơn bất cứ ai trong làng.
Tính tình nó rất tốt, trẻ con không hiểu chuyện, có đứa sẽ dùng gậy gỗ gì đó đùa giỡn, cùng lắm thì nó sẽ chậm rãi bò đi, sau đó nhìn thấy sẽ tránh xa.
Chưa từng cắn ai ngoại trừ chú Cường Tử này.
Gần như mỗi lần tới nhà bà Lý, Cường Tử đều bị tấn công.
Sắc mặt Cường Tử thay đổi, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Tay ông run nhè nhẹ.
Năm đó con rùa cỏ này cũng ở đây, sau khi nhìn thấy ông và đồng bọn rơi xuống nước gấp gáp bơi tới không ngừng xoay vòng.
Nó muốn cứu người.
Giọng bà Lý như từ trong gió bay tới: "Cường Tử…”
Cường Tử thống khổ nhắm mắt lại, giơ tay hung hăng tát một bạt tai, nhưng mà không hề báo trước, thẳng tắp quỳ xuống.
Đầu gối nện thật mạnh, nghe thôi cũng đã thấy đau.
“Thím à, con không xứng, con...... Khi đó con không hiểu chuyện, cha mẹ nói cái gì chính là cái đó, trưởng thành, con, con cũng không thể mở miệng nói ra ý kiến của bản thân được.”
Ngoài thôn có một con sông không biết từ đâu tới, cũng không biết chảy đi đâu.
Ban ngày thuộc về những người đàn ông, khi màn đêm buông xuống, nơi này trở thành cấm địa của đàn ông.
Những người duy nhất không bị hạn chế là những đứa trẻ không xấu hổ khi để mông trần suốt ngày.
Đêm hôm đó ông ta cùng những người bạn đi nghịch nước nhưng lại bị một đám bà dì đến đuổi đi, đành phải đi đến nơi khác xa hơn.
Đó là căn cứ bí mật của họ, chỗ mà bọn họ không đến vào ban đêm.
Chỗ căn cứ bí mật có nước rất trong, nhưng bờ mọc đầy cỏ lau, hay có rắn nữa, trong nước có rất nhiều rong rêu nên thường không dám bơi xa bờ, sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ phát sinh.
Lúc ông ta bơi đang vui vẻ bỗng cảm giác cổ chân bị thứ gì đó kéo lại, hai người khác cũng gặp tình huống tương tự, bị cỏ vướng dưới chân.
Tựa như rất nhiều người chết đuối, càng giãy dụa quấn càng chặt, rất nhanh đã kiệt sức bắt đầu chìm xuống.
Không biết từ khi nào mà Đậu Tử đã bơi tới, gấp gáp vây quanh bọn họ xoay một vòng, cái đầu cắm vào trong nước.
Cường Tử cảm nhận được nó bắt đầu cắn.
Cò nước rất dẻo, biện pháp tốt nhất chính là dùng dao sắc bén.
Răng Đậu Tử đủ sắc nhưng miệng nó quá nhỏ.
Sự tuyệt vọng làm cho Cường Tử dùng sức đạp nước, ông ta dùng hết phần sức lực cùng nổi lên mặt nước.
Đúng lúc này cỏ lau lay động, có một người đàn ông chui ra - - là giáo viên dạy bọn họ đọc sách, cũng là con trai địa chủ bình thường bị bọn họ khi dễ không ít.
Ánh trăng mênh mông cuồn cuộn rải đầy trên mặt nước, dưới ánh trăng ông ta nhìn thấy trong cỏ lau còn có người.
Một người phụ nữ không mặc quần áo.
Gió đêm chầm chậm, trán Cường Tử lại toát ra một lớp mồ hôi dày, ông ta không dám tin, nhìn chằm chằm Lương Cẩm Tú, môi mấp máy:
"Con, con đang nói cái gì?”
Lúc này ông ta cảm giác ngón chân như bị cái gì cắn lấy.
Rùa cỏ trăm tuổi hung hăng xì một cái, trong miệng có thêm bong bóng:
"Thằng nhóc chết tiệt, nó nói gì mày không rõ sao? Có tin tao cắn đứt đầu ngón chân mày rồi ăn không?”
Lương Cẩm Tú bỗng nhiên biết nên nói tiếp như thế nào:
"Biết vì sao lần nào chú đến nhà bà nội con rùa này cũng cắn chú không?"
Đậu Tử già hơn bất cứ ai trong làng.
Tính tình nó rất tốt, trẻ con không hiểu chuyện, có đứa sẽ dùng gậy gỗ gì đó đùa giỡn, cùng lắm thì nó sẽ chậm rãi bò đi, sau đó nhìn thấy sẽ tránh xa.
Chưa từng cắn ai ngoại trừ chú Cường Tử này.
Gần như mỗi lần tới nhà bà Lý, Cường Tử đều bị tấn công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Cường Tử thay đổi, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Tay ông run nhè nhẹ.
Năm đó con rùa cỏ này cũng ở đây, sau khi nhìn thấy ông và đồng bọn rơi xuống nước gấp gáp bơi tới không ngừng xoay vòng.
Nó muốn cứu người.
Giọng bà Lý như từ trong gió bay tới: "Cường Tử…”
Cường Tử thống khổ nhắm mắt lại, giơ tay hung hăng tát một bạt tai, nhưng mà không hề báo trước, thẳng tắp quỳ xuống.
Đầu gối nện thật mạnh, nghe thôi cũng đã thấy đau.
“Thím à, con không xứng, con...... Khi đó con không hiểu chuyện, cha mẹ nói cái gì chính là cái đó, trưởng thành, con, con cũng không thể mở miệng nói ra ý kiến của bản thân được.”
Ngoài thôn có một con sông không biết từ đâu tới, cũng không biết chảy đi đâu.
Ban ngày thuộc về những người đàn ông, khi màn đêm buông xuống, nơi này trở thành cấm địa của đàn ông.
Những người duy nhất không bị hạn chế là những đứa trẻ không xấu hổ khi để mông trần suốt ngày.
Đêm hôm đó ông ta cùng những người bạn đi nghịch nước nhưng lại bị một đám bà dì đến đuổi đi, đành phải đi đến nơi khác xa hơn.
Đó là căn cứ bí mật của họ, chỗ mà bọn họ không đến vào ban đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ căn cứ bí mật có nước rất trong, nhưng bờ mọc đầy cỏ lau, hay có rắn nữa, trong nước có rất nhiều rong rêu nên thường không dám bơi xa bờ, sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ phát sinh.
Lúc ông ta bơi đang vui vẻ bỗng cảm giác cổ chân bị thứ gì đó kéo lại, hai người khác cũng gặp tình huống tương tự, bị cỏ vướng dưới chân.
Tựa như rất nhiều người chết đuối, càng giãy dụa quấn càng chặt, rất nhanh đã kiệt sức bắt đầu chìm xuống.
Không biết từ khi nào mà Đậu Tử đã bơi tới, gấp gáp vây quanh bọn họ xoay một vòng, cái đầu cắm vào trong nước.
Cường Tử cảm nhận được nó bắt đầu cắn.
Cò nước rất dẻo, biện pháp tốt nhất chính là dùng dao sắc bén.
Răng Đậu Tử đủ sắc nhưng miệng nó quá nhỏ.
Sự tuyệt vọng làm cho Cường Tử dùng sức đạp nước, ông ta dùng hết phần sức lực cùng nổi lên mặt nước.
Đúng lúc này cỏ lau lay động, có một người đàn ông chui ra - - là giáo viên dạy bọn họ đọc sách, cũng là con trai địa chủ bình thường bị bọn họ khi dễ không ít.
Ánh trăng mênh mông cuồn cuộn rải đầy trên mặt nước, dưới ánh trăng ông ta nhìn thấy trong cỏ lau còn có người.
Một người phụ nữ không mặc quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro