[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 14

2024-10-03 08:12:40

----

Chuyện con trai địa chủ cứu người hy sinh khiến cả thôn trang lâm vào bi thống cùng tự trách thật sâu.

Phong tục tang lễ nông thôn, phải có một đứa con để khiêng cờ, nếu như không có con hoặc là quá nhỏ, liền tìm các anh em nhà, không có anh em vậy xa hơn một chút, có thể là anh em họ, tóm lại là phải có quan hệ huyết thống.

Cường Tử khiêng cờ.

Mạng là người ta cứu được.

Bí thư tự mình chủ trì tang lễ, khóc đến rơi lệ tung hoành:

"Chúng ta đều sai rồi, trên thế giới nào có người tốt người xấu tuyệt đối, huống chi người giống chúng ta.” 

Trong khoảng thời gian con trai địa chủ xuống nông thôn, có thể nói là nhận hết khuất nhục.

Ngay cả trẻ em trong làng cũng có thể không kiêng nể gì ném đá lên người anh.

Nhưng người ta lại lấy ân báo oán.

Cứ như vậy, con trai địa chủ trong một đêm như cá chép hoá rồng, từ con của nhà tư bản người người phỉ nhổ, biến thành anh hùng, được đăng trên báo của quận.

Cường Tử không nói chuyện mình nhìn thấy một người phụ nữ cho người nhà biết, lúc đó ông ta sợ hãi.

Con trai địa chủ vớt lên một người thật trắng trợn đến mức dọa người, bị ngâm nước đến nhăn nheo, cha mẹ của người đã khuất cũng liên tục dập đầu cảm ơn anh ta đã vớt xác con mình, cảm kích đại ân đại đức ân nhân cứu mạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần đầu tiên Cường Tử nhìn thấy xác chết.

Sau đó là một loạt tang lễ.

Khi đó nhận thức của Cương Tử đối với chuyện nam nữ dừng lại ở chuyện có quan hệ thì sẽ mang thai, thế nhưng ít nhiều cũng biết, trễ như vậy mà một người đàn ông cùng một người phụ nữ nấp trong bãi lau sậy, còn trần truồng, hiển nhiên làm chuyện không bình thường.

Người trong thôn đều lệ nóng nghị luận về con trai địa chủ, ánh mắt nhìn Cương Tử có tư vị không nói nên lời.

Đại khái qua hơn nửa năm, cuộc sống trong thôn mới khôi phục bình thường.

Cha mẹ Cường Tử nghe xong câu chuyện liền trợn mắt, há hốc mồm, hỏi ông ta:

"Người phụ nữ kia là ai?” 

Cường Tử cũng không chắc chắn.

Lúc ấy đều sắp chết đuối, loáng thoáng có chút giống thím hai trong thôn.

Thím hai được gả tới từ nơi khác, khẩu âm không được tự nhiên, đàn ông trước kia lăn lộn ở nơi khác, có người nói thím bị lừa tới, có người nói không phải xuất thân đàng hoàng, dù sao tính cách của thím hoàn toàn không giống với phụ nữ truyền thống trong thôn.

Hốc mắt thím sâu, mắt to, mũi cao, làn da trắng nõn, có vẻ đẹp giống như những người phụ nữ nước ngoài.

Thím không để ý giới hạn nam nữ, muốn nói chuyện với người đàn ông nào thì nói, đồng thời cũng có thể đùa giỡn một chút. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tóm lại đàn ông trong thôn thì thích thím, còn những người đàn bà thì chán ghét thím.

Ở một mức độ nào đó, thím và con trai địa chủ có chút giống nhau vì cùng bị cô lập.

Khi đó cha mẹ Cường Tử yên lặng thật lâu.

Cha Cường tử nghiến răng nghiến lợi nói:

"Con đã bị hoa mắt, nhìn lầm rồi, căn bản không có người phụ nữ nào cả, con có nhớ kỹ không?"

Cường Tử còn không hiểu, kiên trì nói:

"Tuyệt đối không thể, người phụ nữ kia còn nhìn con một cái rồi mới chạy mà.”

Sau đó ông ta bị đánh tơi bời.

"Nếu như dám nói ra thì đánh gãy chân chó của nó."

Chờ sau khi lớn lên ông ta mới hoàn toàn hiểu được ý của ba mẹ mình.

Mặc kệ là tình huống gì, mạng của ông là mạng của con trai địa chủ đổi lấy, người ta cho mình sống lần thứ hai.

Ông ta không thể hủy hoại danh dự của ân nhân.

Cho dù đó là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Số ký tự: 0