[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 3
2024-10-03 08:12:40
----
Ông ấy nhìn con còn lại, ngây ngẩn cả người.
Con chim còn sống nhưng lại giống như đã chết, tùy ý để cho ông nắm lên mà không giãy dụa chút nào.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó đầy nước mắt.
Chim biết khóc?
Không ít hành khách theo xuống xem náo nhiệt, trong đó có thím Ngọc Hồng, bà mở camera vừa quay video vừa cảm thán:
"Cứu không được, con khác cũng không sống không được."
Bạch đầu ông thường thấy trên núi, tựa như tên gọi, cả đời chỉ yêu một lần, đối tương phối ngẫu chết thì con khác tuyệt đối không sống một mình.
Hơn nữa phương thức đặc biệt thảm thiết - - bay lên không trung rồi đâm đầu rơi xuống.
Nếu như phát hiện có Bạch Đầu Ông bị gãy đầu thì cách đó không xa nhất định có thể phát hiện một thi thể khác.
Loại canh giữ bên đối tượng phối ngẫu chờ chết thế này, nhiều người lần đầu tiên gặp phải.
Bầu không khí biến hóa vi diệu.
Có người nhẹ nhàng thở dài.
Đời người chẳng mấy ai có thể gặp được tình yêu đích thực.
Bạch Đầu Ông không có ràng buộc pháp luật, không có tình cảm phong phú của con người nhưng chúng đã làm được điều mà hầu hết mọi người chưa từng làm trọn vẹn.
Tài xế nhẹ nhàng nâng chúng đến bụi cỏ ven đường.
Không phải người lái xe nào cũng dừng lại như ông, có thể bọn họ cũng không để ý.
Con còn sống vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nó không hề có sức sống, ngoại trừ đối tượng của nó, thế giới này không còn gì khác, khi phát hiện thi thể đối tượng bị dời đi, nó yếu ớt kêu lên.
"Đừng động vào cô ấy!"
Là một giọng nam già nua.
Chỉ có Lương Cẩm Tú nghe được.
Lương Cẩm Tú xoay người lên xe, cầm túi xách trở về, dịu dàng nói với con còn sống:
"Quanh đây có rất nhiều chuột, chúng sẽ ăn thịt người yêu của anh, tôi đưa hai người về nhà trước được không?"
Thím Ngọc Hồng cho rằng cô gái nhỏ thiện tâm liền nhắc nhở:
"Cẩm Tú, đừng tìm phiền toái, Bạch Đầu Ông là chim bảo hộ cấp ba của quốc gia, cá nhân không thể chăn nuôi.
Lương Cẩm Tú nghiêm túc gật đầu:
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho cục lâm nghiệp."
Hồi cấp hai cô từng gặp một tình huống không kém bao nhiêu.
Mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn, cô tan học về nhà nhìn thấy trong đống tuyết ven đường có hai con bạch đầu ông dựa sát vào nhau, nhìn thấy cô cũng không chạy.
Xuất phát từ tò mò nên cô đi tới, phát hiện một con đã cứng ngắc, không biết chết bao lâu rồi, còn trong mắt con kia thì tràn đầy đau thương.
Sau đó cô đã mang về nhà.
Con còn sống kia không ăn không uống, qua hai ngày liền đi theo.
Cô đã khóc trong nhiều ngày.
Hiện tại cô có thể giao tiếp với động vật nên muốn thử một chút, dù không thể cứu vãn nhưng cũng hi vọng hai chúng nó có thể hoàn chỉnh chỉnh chết đi.
Ông ấy nhìn con còn lại, ngây ngẩn cả người.
Con chim còn sống nhưng lại giống như đã chết, tùy ý để cho ông nắm lên mà không giãy dụa chút nào.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó đầy nước mắt.
Chim biết khóc?
Không ít hành khách theo xuống xem náo nhiệt, trong đó có thím Ngọc Hồng, bà mở camera vừa quay video vừa cảm thán:
"Cứu không được, con khác cũng không sống không được."
Bạch đầu ông thường thấy trên núi, tựa như tên gọi, cả đời chỉ yêu một lần, đối tương phối ngẫu chết thì con khác tuyệt đối không sống một mình.
Hơn nữa phương thức đặc biệt thảm thiết - - bay lên không trung rồi đâm đầu rơi xuống.
Nếu như phát hiện có Bạch Đầu Ông bị gãy đầu thì cách đó không xa nhất định có thể phát hiện một thi thể khác.
Loại canh giữ bên đối tượng phối ngẫu chờ chết thế này, nhiều người lần đầu tiên gặp phải.
Bầu không khí biến hóa vi diệu.
Có người nhẹ nhàng thở dài.
Đời người chẳng mấy ai có thể gặp được tình yêu đích thực.
Bạch Đầu Ông không có ràng buộc pháp luật, không có tình cảm phong phú của con người nhưng chúng đã làm được điều mà hầu hết mọi người chưa từng làm trọn vẹn.
Tài xế nhẹ nhàng nâng chúng đến bụi cỏ ven đường.
Không phải người lái xe nào cũng dừng lại như ông, có thể bọn họ cũng không để ý.
Con còn sống vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nó không hề có sức sống, ngoại trừ đối tượng của nó, thế giới này không còn gì khác, khi phát hiện thi thể đối tượng bị dời đi, nó yếu ớt kêu lên.
"Đừng động vào cô ấy!"
Là một giọng nam già nua.
Chỉ có Lương Cẩm Tú nghe được.
Lương Cẩm Tú xoay người lên xe, cầm túi xách trở về, dịu dàng nói với con còn sống:
"Quanh đây có rất nhiều chuột, chúng sẽ ăn thịt người yêu của anh, tôi đưa hai người về nhà trước được không?"
Thím Ngọc Hồng cho rằng cô gái nhỏ thiện tâm liền nhắc nhở:
"Cẩm Tú, đừng tìm phiền toái, Bạch Đầu Ông là chim bảo hộ cấp ba của quốc gia, cá nhân không thể chăn nuôi.
Lương Cẩm Tú nghiêm túc gật đầu:
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho cục lâm nghiệp."
Hồi cấp hai cô từng gặp một tình huống không kém bao nhiêu.
Mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn, cô tan học về nhà nhìn thấy trong đống tuyết ven đường có hai con bạch đầu ông dựa sát vào nhau, nhìn thấy cô cũng không chạy.
Xuất phát từ tò mò nên cô đi tới, phát hiện một con đã cứng ngắc, không biết chết bao lâu rồi, còn trong mắt con kia thì tràn đầy đau thương.
Sau đó cô đã mang về nhà.
Con còn sống kia không ăn không uống, qua hai ngày liền đi theo.
Cô đã khóc trong nhiều ngày.
Hiện tại cô có thể giao tiếp với động vật nên muốn thử một chút, dù không thể cứu vãn nhưng cũng hi vọng hai chúng nó có thể hoàn chỉnh chỉnh chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro