[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 4
2024-10-03 08:12:40
----
Dù sao mọi người cũng không quen biết, thấy cô nói như vậy thì không khuyên gì.
Rất nhanh đã tới trạm cuối.
Đang vào tháng bảy, vườn trái cây khá là bận rộn cho nên Lương Cẩm Tú không để cha mẹ tới đón mình, cô cùng thím Ngọc Hồng lưu luyến thêm wechat nhau, ngồi lên một chiếc xe dù.
Sau khoảng 15 phút, Lương Cẩm Tú đã về đến nhà.
Chó nhà bên sinh một ổ chó sữa nhỏ, cả đám nghe được động tĩnh lập tức nhảy nhót chạy tới vây quanh cô.
Mấy tháng trước Lương Cẩm Tú bỗng nhiên có thể giao tiếp cùng động vật thông qua cảm xúc, lúc ấy rất hưng phấn, nhưng dần dần phát hiện có đôi khi rất phiền toái.
Giống như giờ phút này, tiếng chó sữa rầm rì làm nũng cô đây.
"Mau ôm tôi, mau ôm tôi, tôi muốn được ôm."
"Tôi đói bụng tôi đói bụng tôi muốn ăn cơm."
"Cô là ai vậy, vì sao không ôm tôi."
"Mặc kệ cô là ai, mau ôm tôi một cái, tôi muốn ôm một cái."
"Mông ai cọ vào mặt tôi, ngao ô, nhìn móng vuốt nhỏ của tôi kìa."
"Mày đánh tao làm gì, ngao ô, ai đụng mông tao."
“……”
Không phải từng con nói mà là cả đám đồng thời nói!
Những câu nói không hề logic.
Đầu Lương Cẩm Tú ong ong, khống chế xúc động muốn ôm, đầy mấy con chó nhỏ ra mà vào nhà.
Tuyệt đối không thể ôm, bằng không vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Trong nhà không có ai, Lương Cẩm Tú tìm một cái hộp nhỏ trải vải bông, nhẹ nhàng đặt hai vợ chồng Bạch Đầu Ông vào bên trong.
Cô vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa trải qua sinh ly tử biệt, hoàn toàn không biết khuyên như thế nào.
Người còn khá hơn một chút, vì người nhà gì gì đó phải tỉnh táo lại, chim thì không giống nha, ngoại trừ bạn đời thì không còn gì để lưu luyến.
Khuyên nhủ vài câu không nhận được bất kỳ đáp lại nào cô đành phải cho nó chút nước sạch và đồ ăn.
Để Bạch Đầu Ông đực đợi một lát, thật sự không được thì nghĩ biện pháp khác.
Cô xoay người đi gọi điện thoại cho cục lâm nghiệp, bên kia nghe xong loại tình huống này thở dài, không thể cứu chữa, trước đó đã thử qua nhưng không có ngoại lệ nào, con còn lại sẽ không ăn không uống, qua vài ngày liền chết theo.
Lương Cẩm Tú vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, dựa theo quy trình miệng báo cáo toàn bộ quá trình nhặt được.
Vừa đặt điện thoại xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một bà lão vóc dáng khá thấp, mặt đầy vết lốm đốm đồi mồi, mắt nhỏ.
Trông bà không đẹp nhưng lại toát lên sự hiền lành.
Lương Cẩm Tú hớn hở:
"Bà Lý."
"Bà nghe giọng nói giống con, đúng là đã trở về."
Bà Lý cười rộ lên, khuôn mặt già tươi như đóa hoa nhỏ nở trên đồng ruộng.
"Ba mẹ con đều ở lâm trường, đói bụng chưa, bà có gói bánh bao rau hẹ, có muốn ăn không?"
Lương Cẩm Tú ra sức gật đầu.
Cô biết, đây là bà Lý biết cô trở về nên cố ý nấu.
Cả thôn đều rất tôn kính bà Lý, bởi vì bà nổi tiếng thiện tâm, cả đời chưa từng tức giận với người khác, còn bởi vì người chồng đã chết của bà.
Dù sao mọi người cũng không quen biết, thấy cô nói như vậy thì không khuyên gì.
Rất nhanh đã tới trạm cuối.
Đang vào tháng bảy, vườn trái cây khá là bận rộn cho nên Lương Cẩm Tú không để cha mẹ tới đón mình, cô cùng thím Ngọc Hồng lưu luyến thêm wechat nhau, ngồi lên một chiếc xe dù.
Sau khoảng 15 phút, Lương Cẩm Tú đã về đến nhà.
Chó nhà bên sinh một ổ chó sữa nhỏ, cả đám nghe được động tĩnh lập tức nhảy nhót chạy tới vây quanh cô.
Mấy tháng trước Lương Cẩm Tú bỗng nhiên có thể giao tiếp cùng động vật thông qua cảm xúc, lúc ấy rất hưng phấn, nhưng dần dần phát hiện có đôi khi rất phiền toái.
Giống như giờ phút này, tiếng chó sữa rầm rì làm nũng cô đây.
"Mau ôm tôi, mau ôm tôi, tôi muốn được ôm."
"Tôi đói bụng tôi đói bụng tôi muốn ăn cơm."
"Cô là ai vậy, vì sao không ôm tôi."
"Mặc kệ cô là ai, mau ôm tôi một cái, tôi muốn ôm một cái."
"Mông ai cọ vào mặt tôi, ngao ô, nhìn móng vuốt nhỏ của tôi kìa."
"Mày đánh tao làm gì, ngao ô, ai đụng mông tao."
“……”
Không phải từng con nói mà là cả đám đồng thời nói!
Những câu nói không hề logic.
Đầu Lương Cẩm Tú ong ong, khống chế xúc động muốn ôm, đầy mấy con chó nhỏ ra mà vào nhà.
Tuyệt đối không thể ôm, bằng không vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Trong nhà không có ai, Lương Cẩm Tú tìm một cái hộp nhỏ trải vải bông, nhẹ nhàng đặt hai vợ chồng Bạch Đầu Ông vào bên trong.
Cô vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa trải qua sinh ly tử biệt, hoàn toàn không biết khuyên như thế nào.
Người còn khá hơn một chút, vì người nhà gì gì đó phải tỉnh táo lại, chim thì không giống nha, ngoại trừ bạn đời thì không còn gì để lưu luyến.
Khuyên nhủ vài câu không nhận được bất kỳ đáp lại nào cô đành phải cho nó chút nước sạch và đồ ăn.
Để Bạch Đầu Ông đực đợi một lát, thật sự không được thì nghĩ biện pháp khác.
Cô xoay người đi gọi điện thoại cho cục lâm nghiệp, bên kia nghe xong loại tình huống này thở dài, không thể cứu chữa, trước đó đã thử qua nhưng không có ngoại lệ nào, con còn lại sẽ không ăn không uống, qua vài ngày liền chết theo.
Lương Cẩm Tú vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, dựa theo quy trình miệng báo cáo toàn bộ quá trình nhặt được.
Vừa đặt điện thoại xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một bà lão vóc dáng khá thấp, mặt đầy vết lốm đốm đồi mồi, mắt nhỏ.
Trông bà không đẹp nhưng lại toát lên sự hiền lành.
Lương Cẩm Tú hớn hở:
"Bà Lý."
"Bà nghe giọng nói giống con, đúng là đã trở về."
Bà Lý cười rộ lên, khuôn mặt già tươi như đóa hoa nhỏ nở trên đồng ruộng.
"Ba mẹ con đều ở lâm trường, đói bụng chưa, bà có gói bánh bao rau hẹ, có muốn ăn không?"
Lương Cẩm Tú ra sức gật đầu.
Cô biết, đây là bà Lý biết cô trở về nên cố ý nấu.
Cả thôn đều rất tôn kính bà Lý, bởi vì bà nổi tiếng thiện tâm, cả đời chưa từng tức giận với người khác, còn bởi vì người chồng đã chết của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro