[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 5
2024-10-03 08:12:40
----
Chồng bà qua đời sau khi kết hôn với bà ba năm vì cứu hai đứa nhỏ đuối nước mà chính mình không còn sức lên bờ.
Bà Lý không tái giá mà tự mình nuôi con sống góa mấy chục năm.
Tuy Lương Cẩm Tú không quá tán thành loại phương thức vì một người mà bỏ cả đời này nhưng không trở ngại chuyện của thấy cảm động.
Cô thỉnh thoảng nghĩ vì bà Lý quá yêu chồng mình nên mới có thể sống qua mấy chục năm dài đằng đẵng này.
Tựa như hai con bạch đầu ông, một con đi rồi, một con không sống một mình.
. . .
Cô sang nhà bà Lý.
Rau hẹ do nhà trồng, không tiêm thuốc, phân bón cũng là phân bón tự nhiên, rau hẹ trồng như vậy có lá nhỏ dài, mùi hẹ nồng đậm.
Nhân bánh tốt, vỏ bánh cũng tốt ,vừa ngon vừa thơm.
Ăn bánh bao không chậm trễ nói chuyện, Lương Cẩm Tú vừa nhai vừa ba hoa:
"Bà Lý, mùi vị giống như trong trí nhớ của cháu, không giấu gì bà, mỗi ngày cháu đều nhớ bánh bao của bà."
Bà Lý liếc mắt:
"Thì ra bà còn không bằng mấy cái bánh bao."
Lương Cẩm Tú hùng hồn nói:
"Không có biện pháp nào khác, ai bảo cháu là kẻ tham ăn đây chứ."
Lương Cẩm Tú còn chưa sinh ra thì ông bà nội đã đi rồi, trong nhà không có người già nào khác, cha mẹ thường xuyên ra đồng làm việc nên nhờ bà Lý chăm cô.
Trong lòng Lương Cẩm Tú, bà Lý chhính là bà nội.
Một hơi ăn ba cái, Lương Cẩm Tú ợ rồi lau miệng nhìn chung quanh:
"Đậu Tử đâu bà?"
Đậu Tử là một con rùa cỏ do bà Lý nuôi, cũng không biết bao nhiêu tuổi, dù sao cũng lớn hơn bà, rất hiểu tính người.
Trong sân có một mảnh đất trống trồng cà tím, đậu đũa và các loại rau theo mùa.
Còn có rau xà lách, chuyên cho Đậu Tử ăn.
Bà Lý hắng giọng hô vài tiếng thì một con rùa cỏ to bằng chậu rửa mặt chậm rãi bò vào, giáp xác dày đen bóng, móng vuốt và đuôi mọc vảy giáp thật dày, nó ngậm rau xà lách xanh mơn mởn, vừa nhai vừa chậm rãi nói:
"Đến rồi."
Lương Cẩm Tú vỗ vỗ tay, cười nói:
"Đậu Tử, có nhớ tôi không?"
Lúc cô còn rất nhỏ đã biểu hiện ra bản tính tham ăn, thấy cái gì gặm cái đó, bao gồm cả Đậu Tử.
"Trốn cô còn không kịp nha, a, sao mà tôi có thể hiểu lời cô nói vậy?
Vậy cô cũng hiểu lời tôi nó sao?"
Đậu Tử kinh ngạc ngẩng đầu, nó nghĩ đến chuyện gì đó bắt đầu chuyển sang tư thế chạy.
"Nếu như có thể nghe hiểu, mau nói cho chủ nhân đừng thủ tiết nữa, không đáng, người đàn ông kia căn bản không yêu bà ấy, bên ngoài có người phụ nữ khác."
Chồng bà qua đời sau khi kết hôn với bà ba năm vì cứu hai đứa nhỏ đuối nước mà chính mình không còn sức lên bờ.
Bà Lý không tái giá mà tự mình nuôi con sống góa mấy chục năm.
Tuy Lương Cẩm Tú không quá tán thành loại phương thức vì một người mà bỏ cả đời này nhưng không trở ngại chuyện của thấy cảm động.
Cô thỉnh thoảng nghĩ vì bà Lý quá yêu chồng mình nên mới có thể sống qua mấy chục năm dài đằng đẵng này.
Tựa như hai con bạch đầu ông, một con đi rồi, một con không sống một mình.
. . .
Cô sang nhà bà Lý.
Rau hẹ do nhà trồng, không tiêm thuốc, phân bón cũng là phân bón tự nhiên, rau hẹ trồng như vậy có lá nhỏ dài, mùi hẹ nồng đậm.
Nhân bánh tốt, vỏ bánh cũng tốt ,vừa ngon vừa thơm.
Ăn bánh bao không chậm trễ nói chuyện, Lương Cẩm Tú vừa nhai vừa ba hoa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà Lý, mùi vị giống như trong trí nhớ của cháu, không giấu gì bà, mỗi ngày cháu đều nhớ bánh bao của bà."
Bà Lý liếc mắt:
"Thì ra bà còn không bằng mấy cái bánh bao."
Lương Cẩm Tú hùng hồn nói:
"Không có biện pháp nào khác, ai bảo cháu là kẻ tham ăn đây chứ."
Lương Cẩm Tú còn chưa sinh ra thì ông bà nội đã đi rồi, trong nhà không có người già nào khác, cha mẹ thường xuyên ra đồng làm việc nên nhờ bà Lý chăm cô.
Trong lòng Lương Cẩm Tú, bà Lý chhính là bà nội.
Một hơi ăn ba cái, Lương Cẩm Tú ợ rồi lau miệng nhìn chung quanh:
"Đậu Tử đâu bà?"
Đậu Tử là một con rùa cỏ do bà Lý nuôi, cũng không biết bao nhiêu tuổi, dù sao cũng lớn hơn bà, rất hiểu tính người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sân có một mảnh đất trống trồng cà tím, đậu đũa và các loại rau theo mùa.
Còn có rau xà lách, chuyên cho Đậu Tử ăn.
Bà Lý hắng giọng hô vài tiếng thì một con rùa cỏ to bằng chậu rửa mặt chậm rãi bò vào, giáp xác dày đen bóng, móng vuốt và đuôi mọc vảy giáp thật dày, nó ngậm rau xà lách xanh mơn mởn, vừa nhai vừa chậm rãi nói:
"Đến rồi."
Lương Cẩm Tú vỗ vỗ tay, cười nói:
"Đậu Tử, có nhớ tôi không?"
Lúc cô còn rất nhỏ đã biểu hiện ra bản tính tham ăn, thấy cái gì gặm cái đó, bao gồm cả Đậu Tử.
"Trốn cô còn không kịp nha, a, sao mà tôi có thể hiểu lời cô nói vậy?
Vậy cô cũng hiểu lời tôi nó sao?"
Đậu Tử kinh ngạc ngẩng đầu, nó nghĩ đến chuyện gì đó bắt đầu chuyển sang tư thế chạy.
"Nếu như có thể nghe hiểu, mau nói cho chủ nhân đừng thủ tiết nữa, không đáng, người đàn ông kia căn bản không yêu bà ấy, bên ngoài có người phụ nữ khác."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro