[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 6
2024-10-03 08:12:40
----
Lương Cẩm Tú không biết mình đã rời khỏi nhà bà Lý như thế nào.
Không khí dường như biến mất trong nháy mắt đó, cô hít thở khó khăn, thậm chí có chút không thấy rõ thế giới trước mắt.
Đây là cảm xúc của người ngoài như cô, nếu như bản thân bà Lý thì sao? Người chồng là niềm tin chống đỡ bà ấy sống suốt mấy chục năm.
Lương Cẩm Tú không dám nghĩ.
. . .
Trong vườn trái cây, Trịnh Phương mặc áo khoác dài, đeo mặt nạ phòng độc, sau lưng đeo bình xịt thật lớn, thấy con gái tới, vội vàng phất tay hô to:
"Đừng tới đây, vừa mới phun thuốc xong, vào trong phòng chờ, mẹ và ba con lập tức sẽ ổn thôi."
Lương Cẩm Tú theo bản năng gật đầu.
Thần kinh tê dại cuối cùng cũng có phản ứng, mắt cô nóng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Trưởng bối càng lớn càng hiểu không dễ dàng.
Lương Cẩm Tú đau lòng thay bà Lý.
Nông thôn trước đây, đàn ông gọi là lao động cường tráng, bà Lý có thể làm được nhiều việc, nhưng một số công việc nặng như ví dụ như cày, đào phân thì không.
Tuy rằng bởi vì chồng bà cứu người, hàng xóm thân thích đều sẽ chủ động hỗ trợ nhưng chỉ có thể giúp đỡ nhất thời.
Hiện tại bà Lý đã già, cũng không thể nói là hạnh phúc, con trai mua nhà ở thị trấn, không biết là bà không đi hay con trai không muốn đón bà ở cùng, một mình lẻ loi trông coi mấy mẫu đất.
Số phận quá tàn nhẫn với bà ấy.
Cũng không lâu sau, Trịnh Phương cùng với Lương Mộc Lâm vui sướng đi tới.
Con gái trở về tương đương với ngày lễ lớn nhất của cha mẹ.
Trịnh Phương cởi áo khoác dài ra, cẩn thận quan sát con gái:
"Hình như hơi béo... A, mắt con sao lại đỏ thế?"
Lương Cẩm Tú vội vàng lau mắt, cô có trực giác, cho dù nói ra chân tướng thì cha mẹ cũng sẽ bảo cô đừng nói ra, bất chợt nghe cha oán giận nói:
"Ngửi được mùi thuốc không biết trốn xa một chút sao?"
Rừng trái cây ở giữa sườn núi có giếng đào,nước mát lạnh ngọt ngào, đây là nước khoáng tự nhiên.
Lương Cẩm Tú tắm rửa một lúc cảm xúc chậm rãi bình phục, lúc ngẩng đầu, trước mắt có thêm một thùng nhựa màu đỏ - - bên trong là đào dầu ngâm trong nước giếng, mỗi trái vừa lớn vừa đỏ.
Không cần hỏi cũng biết là hái từ trên ngọn cây.
Lương Cẩm Tú không có tâm tình lắm, tiện tay cầm một trái nhẹ nhàng cắn, lập tức miệng đầy vị ngọt ngào, giống như mật.
Bên trong chín đều, nước có thể hút, đáng tiếc là cô không chuẩn bị ống hút.
Lương Mộc Lâm đắc ý nói:
"Ngọt đúng không, đặc biệt chừa cho con đó."
Vì để con gái ăn được đào dầu ngon, ông cố ý để lại một cây, vừa mới kết quả liền hái toàn bộ trái bên dưới, như vậy tinh hoa đều sẽ dồn hết cho trái trên ngọn cây, không nói quá chút nào, cách trồng cây xa xỉ như thế này không có bao nhiêu người nỡ làm.
Trịnh Phương một mực quan sát con gái, đưa ra kết luận cuối cùng:
"Không đúng, con không ổn, sẽ không phải là đang thất tình chứ?"
Lương Cẩm Tú không biết mình đã rời khỏi nhà bà Lý như thế nào.
Không khí dường như biến mất trong nháy mắt đó, cô hít thở khó khăn, thậm chí có chút không thấy rõ thế giới trước mắt.
Đây là cảm xúc của người ngoài như cô, nếu như bản thân bà Lý thì sao? Người chồng là niềm tin chống đỡ bà ấy sống suốt mấy chục năm.
Lương Cẩm Tú không dám nghĩ.
. . .
Trong vườn trái cây, Trịnh Phương mặc áo khoác dài, đeo mặt nạ phòng độc, sau lưng đeo bình xịt thật lớn, thấy con gái tới, vội vàng phất tay hô to:
"Đừng tới đây, vừa mới phun thuốc xong, vào trong phòng chờ, mẹ và ba con lập tức sẽ ổn thôi."
Lương Cẩm Tú theo bản năng gật đầu.
Thần kinh tê dại cuối cùng cũng có phản ứng, mắt cô nóng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Trưởng bối càng lớn càng hiểu không dễ dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Cẩm Tú đau lòng thay bà Lý.
Nông thôn trước đây, đàn ông gọi là lao động cường tráng, bà Lý có thể làm được nhiều việc, nhưng một số công việc nặng như ví dụ như cày, đào phân thì không.
Tuy rằng bởi vì chồng bà cứu người, hàng xóm thân thích đều sẽ chủ động hỗ trợ nhưng chỉ có thể giúp đỡ nhất thời.
Hiện tại bà Lý đã già, cũng không thể nói là hạnh phúc, con trai mua nhà ở thị trấn, không biết là bà không đi hay con trai không muốn đón bà ở cùng, một mình lẻ loi trông coi mấy mẫu đất.
Số phận quá tàn nhẫn với bà ấy.
Cũng không lâu sau, Trịnh Phương cùng với Lương Mộc Lâm vui sướng đi tới.
Con gái trở về tương đương với ngày lễ lớn nhất của cha mẹ.
Trịnh Phương cởi áo khoác dài ra, cẩn thận quan sát con gái:
"Hình như hơi béo... A, mắt con sao lại đỏ thế?"
Lương Cẩm Tú vội vàng lau mắt, cô có trực giác, cho dù nói ra chân tướng thì cha mẹ cũng sẽ bảo cô đừng nói ra, bất chợt nghe cha oán giận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngửi được mùi thuốc không biết trốn xa một chút sao?"
Rừng trái cây ở giữa sườn núi có giếng đào,nước mát lạnh ngọt ngào, đây là nước khoáng tự nhiên.
Lương Cẩm Tú tắm rửa một lúc cảm xúc chậm rãi bình phục, lúc ngẩng đầu, trước mắt có thêm một thùng nhựa màu đỏ - - bên trong là đào dầu ngâm trong nước giếng, mỗi trái vừa lớn vừa đỏ.
Không cần hỏi cũng biết là hái từ trên ngọn cây.
Lương Cẩm Tú không có tâm tình lắm, tiện tay cầm một trái nhẹ nhàng cắn, lập tức miệng đầy vị ngọt ngào, giống như mật.
Bên trong chín đều, nước có thể hút, đáng tiếc là cô không chuẩn bị ống hút.
Lương Mộc Lâm đắc ý nói:
"Ngọt đúng không, đặc biệt chừa cho con đó."
Vì để con gái ăn được đào dầu ngon, ông cố ý để lại một cây, vừa mới kết quả liền hái toàn bộ trái bên dưới, như vậy tinh hoa đều sẽ dồn hết cho trái trên ngọn cây, không nói quá chút nào, cách trồng cây xa xỉ như thế này không có bao nhiêu người nỡ làm.
Trịnh Phương một mực quan sát con gái, đưa ra kết luận cuối cùng:
"Không đúng, con không ổn, sẽ không phải là đang thất tình chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro