[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 37
2024-10-03 08:12:40
----
Cho nên Lương Cẩm Tú dự định có một cuộc đàm phán, chim chóc đi bắt sâu, ăn hoa quả thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể phá hoại, mọi người chung sống hòa bình.
"Nông dân chúng tôi trồng chút đồ không dễ dàng, cuốc cỏ bón phân..."
Lương Cẩm Tú vừa vào mạch cảm xúc, mới đau lòng mở đầu, đã bị cắt đứt.
Hơn mười con gà gấm đồng thời kêu quác quác.
"Cô ấy đang nói cái gì, ý là những thứ này đều là của bọn họ?"
"Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng bọn họ lấy đi gần hết."
"Có ngọt chẳng lẽ muốn ăn không ngọt? Chim đây không làm được."
"Tránh xa cô ấy một chút, cẩn thận đừng để bị bắt, tôi nghe nói, trước kia bọn họ rất thích ăn thịt chúng ta."
"Á, ăn chim sao? Thật đáng sợ."
“........”
Lương Cẩm Tú căn bản không chen vào được, cũng không có con gà nào nghe cô nói.
Lúc này, một tiếng thét chói tai thê thảm từ xa truyền đến, sức xuyên thấu tựa như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Mười mấy con gà gấm bị dọa lập tức im lặng, bỏ lại một đống hoang tàn, hoảng sợ bay vào rừng cây biến mất không thấy.
Kêu to như vậy, chỉ có một loại gia súc - - heo.
Lương Cẩm Tú nghe rất rõ, nó đang cầu cứu: "Cút ngay, đừng tới gần tôi, ông xã, cứu em a a a . . .."
Heo cũng biết nói?
Hơn nữa thanh âm trong vắt, là một con heo nái.
Lương Cẩm Tú ngây ra một lát, vẫn theo âm thanh đi vào thôn, dọc đường đi, tiếng kêu thê thảm không dám nghe nữa.
Lương Cẩm Tú nghe đến tê dại da đầu, nếu như nói chuyện sợ nhất khi hiểu tiếng động vật là gì thì đại khái chính là khi có giết heo.
Nông thôn có tập tục giết heo mừng năm mới, đương nhiên đó là trước kia, hiện tại cuộc sống tốt hơn nên ngày nào cũng giết.
Cô từng gặp qua một lần, sợ đến mức gặp ác mộng mấy ngày, một thời gian rất dài buổi tối không dám ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, thanh âm đến từ nhà ông Hai trong thôn, nhà ông ấy không có vườn trái cây, mấy năm nay chuyên môn thu mua hoa quả hỏng hoặc là bán không hết cho heo ăn.
Cửa chính đóng chặt, tiếng kêu chói tai, cô dùng sức vỗ một hồi lâu mới có người tới.
"Cẩm Tú, sao cháu lại tới đây? "
Cửa mở ra một khe hở, bà Hai thò nửa người ra vẻ mặt kinh ngạc, đang muốn nói gì thì một bóng dáng màu hồng phấn nhanh như chớp chạy về phía cửa, dọa bà nhanh chóng kéo Lương Cẩm Tú vào.
Con heo màu hồng rất linh hoạt, phát hiện cửa chính đóng không ra được, nhanh chóng quay đầu chạy như điên.
"Aizz, tí nữa, tí nữa đã chạy ra ngoài."
Từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, Lương Cẩm Tú đã từng gặp nhiều heo không đếm xuể, heo hoa và heo đen, cô thậm chí còn biết một số loại: York, Trường Bạch, Kim Hoa......
Chưa từng thấy con heo nào đẹp như vậy.
Nó không mập mạp như heo nhà, đường nét lưu loát, tứ chi tinh tế, chạy giống như một bóng dáng màu hồng phấn, cái mông nhỏ rắn chắc xoay tới xoay lui, không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác gợi cảm.
Một con heo gợi cảm?
"Cẩm Tú, cha mẹ cháu có việc gì sao?"
Cho nên Lương Cẩm Tú dự định có một cuộc đàm phán, chim chóc đi bắt sâu, ăn hoa quả thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể phá hoại, mọi người chung sống hòa bình.
"Nông dân chúng tôi trồng chút đồ không dễ dàng, cuốc cỏ bón phân..."
Lương Cẩm Tú vừa vào mạch cảm xúc, mới đau lòng mở đầu, đã bị cắt đứt.
Hơn mười con gà gấm đồng thời kêu quác quác.
"Cô ấy đang nói cái gì, ý là những thứ này đều là của bọn họ?"
"Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng bọn họ lấy đi gần hết."
"Có ngọt chẳng lẽ muốn ăn không ngọt? Chim đây không làm được."
"Tránh xa cô ấy một chút, cẩn thận đừng để bị bắt, tôi nghe nói, trước kia bọn họ rất thích ăn thịt chúng ta."
"Á, ăn chim sao? Thật đáng sợ."
“........”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Cẩm Tú căn bản không chen vào được, cũng không có con gà nào nghe cô nói.
Lúc này, một tiếng thét chói tai thê thảm từ xa truyền đến, sức xuyên thấu tựa như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Mười mấy con gà gấm bị dọa lập tức im lặng, bỏ lại một đống hoang tàn, hoảng sợ bay vào rừng cây biến mất không thấy.
Kêu to như vậy, chỉ có một loại gia súc - - heo.
Lương Cẩm Tú nghe rất rõ, nó đang cầu cứu: "Cút ngay, đừng tới gần tôi, ông xã, cứu em a a a . . .."
Heo cũng biết nói?
Hơn nữa thanh âm trong vắt, là một con heo nái.
Lương Cẩm Tú ngây ra một lát, vẫn theo âm thanh đi vào thôn, dọc đường đi, tiếng kêu thê thảm không dám nghe nữa.
Lương Cẩm Tú nghe đến tê dại da đầu, nếu như nói chuyện sợ nhất khi hiểu tiếng động vật là gì thì đại khái chính là khi có giết heo.
Nông thôn có tập tục giết heo mừng năm mới, đương nhiên đó là trước kia, hiện tại cuộc sống tốt hơn nên ngày nào cũng giết.
Cô từng gặp qua một lần, sợ đến mức gặp ác mộng mấy ngày, một thời gian rất dài buổi tối không dám ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngoài dự đoán, thanh âm đến từ nhà ông Hai trong thôn, nhà ông ấy không có vườn trái cây, mấy năm nay chuyên môn thu mua hoa quả hỏng hoặc là bán không hết cho heo ăn.
Cửa chính đóng chặt, tiếng kêu chói tai, cô dùng sức vỗ một hồi lâu mới có người tới.
"Cẩm Tú, sao cháu lại tới đây? "
Cửa mở ra một khe hở, bà Hai thò nửa người ra vẻ mặt kinh ngạc, đang muốn nói gì thì một bóng dáng màu hồng phấn nhanh như chớp chạy về phía cửa, dọa bà nhanh chóng kéo Lương Cẩm Tú vào.
Con heo màu hồng rất linh hoạt, phát hiện cửa chính đóng không ra được, nhanh chóng quay đầu chạy như điên.
"Aizz, tí nữa, tí nữa đã chạy ra ngoài."
Từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, Lương Cẩm Tú đã từng gặp nhiều heo không đếm xuể, heo hoa và heo đen, cô thậm chí còn biết một số loại: York, Trường Bạch, Kim Hoa......
Chưa từng thấy con heo nào đẹp như vậy.
Nó không mập mạp như heo nhà, đường nét lưu loát, tứ chi tinh tế, chạy giống như một bóng dáng màu hồng phấn, cái mông nhỏ rắn chắc xoay tới xoay lui, không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác gợi cảm.
Một con heo gợi cảm?
"Cẩm Tú, cha mẹ cháu có việc gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro