[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 38
2024-10-03 08:12:40
----
Bà Hai sợ heo lại chạy vào núi như lần trước nên dù đóng chặt cửa lại vẫn không yên lòng, lại chốt cửa.
Hai nhà cũng không thân thiết, ngày thường cũng không hay tới chơi.
"Không có việc gì, cháu đi ngang qua, tưởng rằng nhà bà giết heo."
Lương Cẩm Tú tìm bừa một cái cớ, thấy không phải giết heo, con heo này cũng chỉ hơn một tuổi, còn lâu mới xuất chuồng.
Lương Cẩm Tú nói sang chuyện khác: "Nó làm sao vậy?"
"Phối giống cho nó nhưng nó sống chết không cho. "
Cô là khách, bà Hai cũng tiếp chuyện, thở dài, chỉ một con heo đực run lẩy bẩy trong góc:
"Còn cắn heo đực nữa."
Đây là giống mới nhà vừa mua, cho nhiều thịt nạc, thịt non mịn, vất vả lắm mới tỉ mỉ chăn nuôi đến khi trưởng thành.
Có rất nhiều nguyên nhân nó không chịu giao phối, hai ông bà già kinh nghiệm phong phú, quyết định can thiệp nhân tạo, đuổi lợn nái tới giá gỗ đặc chế, khiến nó không có cách nào giãy dụa, kết quả nó liền nổi điên.
Đầu tiên đụng vào giá gỗ, rồi xoay người lại cắn lợn đực, sau đó chạy như bay khắp sân kêu thảm thiết.
Nuôi heo nửa đời người, chưa bao giờ bà gặp phải tình huống như vậy.
Lương Cẩm Tú đại khái đã hiểu, nhưng cụ thể như nào còn phải hỏi lại, lễ phép nói:
"Cháu có thể đi xem nó không?"
Bà Hai sửng sốt, tùy ý phất tay: "Cháu cứ nhìn thoải mái, cẩn thận đừng để bị đụng."
Heo có thể có cái gì đẹp mắt, lên đại học mấy năm liền coi mình là người thành phố?
Heo màu hồng phấn không có chỗ trốn, chui vào dây nho dưới tường viện, một đôi mắt nhỏ như hắc thạch cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
"Đừng sợ, chị tới giúp em, chị nghe thấy vừa rồi em gọi chồng?"
Lương Cẩm Tú chậm rãi đi vào, hơi ngẩn người, nhan sắc con heo này quá cao, cái mũi hồng đô dường như trong suốt, giống như một cục thạch hoa quả mê người.
Hình thể nhỏ hơn một chút, có thể làm heo cưng.
Hôm nay heo màu hồng phấn gặp phải hình ảnh hoảng sợ nhất trong cuộc đời, nó khủng hoảng bất lực đến cực hạn, rốt cục nhìn thấy chút hy vọng, nhất thời nghẹn ngào nói:
"Đúng, chồng tôi ở ngọn núi lớn phía sau, chị thật sự có thể giúp tôi sao?"
Lương Cẩm Tú hơi bất ngờ: "Chồng em là heo rừng?"
Con heo màu hồng phấn ra sức gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:
"Anh ấy rất lợi hại, chỉ cần biết em ở đây, nhất định sẽ tới cứu em."
Lương Cẩm Tú nghi hoặc nói: "Các em làm sao quen biết?"
Heo rừng không giống chim, bình thường ở trong núi sâu rất ít khi ra ngoài, cho dù kiếm ăn, cũng là tìm ruộng đất.
Cái mũi hồng phấn ngượng ngùng của heo biến thành màu đỏ thẫm: "Khoảng thời gian trước em chạy trốn."
Con heo này được sinh ra trong một trang trại heo đặc biệt.
Cuộc sống vô ưu vô lo, ăn ngủ, ngủ ăn, cái gì cũng không cần quan tâm, nhưng nó luôn cảm thấy, cuộc sống không nên như vậy.
Tại sao những con người đó lại tốt với bọn nó như vậy?
Nó hỏi mẹ.
Bà Hai sợ heo lại chạy vào núi như lần trước nên dù đóng chặt cửa lại vẫn không yên lòng, lại chốt cửa.
Hai nhà cũng không thân thiết, ngày thường cũng không hay tới chơi.
"Không có việc gì, cháu đi ngang qua, tưởng rằng nhà bà giết heo."
Lương Cẩm Tú tìm bừa một cái cớ, thấy không phải giết heo, con heo này cũng chỉ hơn một tuổi, còn lâu mới xuất chuồng.
Lương Cẩm Tú nói sang chuyện khác: "Nó làm sao vậy?"
"Phối giống cho nó nhưng nó sống chết không cho. "
Cô là khách, bà Hai cũng tiếp chuyện, thở dài, chỉ một con heo đực run lẩy bẩy trong góc:
"Còn cắn heo đực nữa."
Đây là giống mới nhà vừa mua, cho nhiều thịt nạc, thịt non mịn, vất vả lắm mới tỉ mỉ chăn nuôi đến khi trưởng thành.
Có rất nhiều nguyên nhân nó không chịu giao phối, hai ông bà già kinh nghiệm phong phú, quyết định can thiệp nhân tạo, đuổi lợn nái tới giá gỗ đặc chế, khiến nó không có cách nào giãy dụa, kết quả nó liền nổi điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu tiên đụng vào giá gỗ, rồi xoay người lại cắn lợn đực, sau đó chạy như bay khắp sân kêu thảm thiết.
Nuôi heo nửa đời người, chưa bao giờ bà gặp phải tình huống như vậy.
Lương Cẩm Tú đại khái đã hiểu, nhưng cụ thể như nào còn phải hỏi lại, lễ phép nói:
"Cháu có thể đi xem nó không?"
Bà Hai sửng sốt, tùy ý phất tay: "Cháu cứ nhìn thoải mái, cẩn thận đừng để bị đụng."
Heo có thể có cái gì đẹp mắt, lên đại học mấy năm liền coi mình là người thành phố?
Heo màu hồng phấn không có chỗ trốn, chui vào dây nho dưới tường viện, một đôi mắt nhỏ như hắc thạch cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
"Đừng sợ, chị tới giúp em, chị nghe thấy vừa rồi em gọi chồng?"
Lương Cẩm Tú chậm rãi đi vào, hơi ngẩn người, nhan sắc con heo này quá cao, cái mũi hồng đô dường như trong suốt, giống như một cục thạch hoa quả mê người.
Hình thể nhỏ hơn một chút, có thể làm heo cưng.
Hôm nay heo màu hồng phấn gặp phải hình ảnh hoảng sợ nhất trong cuộc đời, nó khủng hoảng bất lực đến cực hạn, rốt cục nhìn thấy chút hy vọng, nhất thời nghẹn ngào nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng, chồng tôi ở ngọn núi lớn phía sau, chị thật sự có thể giúp tôi sao?"
Lương Cẩm Tú hơi bất ngờ: "Chồng em là heo rừng?"
Con heo màu hồng phấn ra sức gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:
"Anh ấy rất lợi hại, chỉ cần biết em ở đây, nhất định sẽ tới cứu em."
Lương Cẩm Tú nghi hoặc nói: "Các em làm sao quen biết?"
Heo rừng không giống chim, bình thường ở trong núi sâu rất ít khi ra ngoài, cho dù kiếm ăn, cũng là tìm ruộng đất.
Cái mũi hồng phấn ngượng ngùng của heo biến thành màu đỏ thẫm: "Khoảng thời gian trước em chạy trốn."
Con heo này được sinh ra trong một trang trại heo đặc biệt.
Cuộc sống vô ưu vô lo, ăn ngủ, ngủ ăn, cái gì cũng không cần quan tâm, nhưng nó luôn cảm thấy, cuộc sống không nên như vậy.
Tại sao những con người đó lại tốt với bọn nó như vậy?
Nó hỏi mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro