[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 47
2024-10-03 08:12:40
----
Lương Cẩm Tú không nhìn thấy mặt trước như thế nào.
Nhưng mặt trước hấp dẫn hơn nhiều.
Hai con mắt đen lúng lính của Bichon long lanh phản chiếu ánh sáng, nó nức nở đáng thương:
“Đến đây sờ con đi, bé chó nhỏ dễ thương thế này cơ mà.”
Nếu hắn muốn chạm vào nó thì sẽ lập tức lấy con dao trên cổ mẹ ra.
Đáng tiếc đừng nói là một con chó, cho dù có là tình nhân trong mộng đứng trước mặt tên cướp cởi sạch quần áo thì giờ phút này hắn cũng không có hứng thú.
Hắn đã cực kì tuyệt vọng rồi.
Chủ nhân của Bichon cảm nhận được con dao trên cổ đang run rẩy, thấy Bichon vẫy đuôi định đi tới, xua đuổi như nào cũng không đi, chỉ có thể cầu xin nói:
“Tôi phối hợp với anh, xin anh đừng làm tổn thương nó có được không?”
Kẻ bắt cóc không trả lời, đá Bichon ra nhưng nó tránh được, sau đó hung tợn mắng: “Cút!”
Chó Bichon cảm thấy cực kì uỷ khuất, từng bước lùi lại.
Ngày thường chỉ cần làm ra bộ dáng đáng yêu này là con người đã chịu đầu hàng và vuốt ve nó rồi, tại sao hôm nay lại không có hiệu lực?
Lương Cẩm Tú đè thấp giọng nghiêm túc nói: “Tôi phải xin lỗi cậu, cậu là một con chó dũng cảm.”
Bichon nức nở: “Tôi chỉ muốn cứu mẹ, phải làm sao mới cứu được mẹ đây?”
Lương Cẩm Tú nhìn xung quanh: “Cậu ngoan ngoãn chờ một chút.”
Lúc này trong ngân hàng chỉ có nhân viên ở quầy bên trong là an toàn, bên ngoài thì có bác bảo vệ, một cô lao công và một người đàn ông rất gầy.
Giá trị vũ lực không thành vấn đề.
Cái khó chính là vũ khí đang ở trong tay kẻ bắt cóc. Chỉ cần không cẩn thận một tí là tính mạng của chủ nhân Bichon sẽ gặp nguy hiểm.
Cướp ngân hàng là vụ án hình sự lớn trên cả nước.
Cảnh sát ở đồn công an gần đó đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường và giăng dây rào lại. Không lâu sau, tổ trọng án đã tới.
Người phụ trách tên là Dương Viễn Phong, là một người rất đẹp trai nhưng sắc mặt lại quá lạnh, anh ta vừa xuống xe, nhiệt độ dường như đã giảm xuống vài độ.
Vị cảnh sát đầu tiên kia vội vàng tiến lên báo cáo tình huống đã xảy ra, anh ta cực kì áy náy, luôn cảm thấy đây là lỗi của mình, làm cho cửa cuốn đóng chặt, ngay cả xạ thủ bắn tỉa cũng không bắn được.
“Người anh em, không phải lỗi của anh, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy.”
Dương Viễn Phong dùng sức vỗ vỗ bả vai nam cảnh sát, nheo mắt nhìn quanh.
“Đã tra ra thân phận của tên cướp chưa?”
Một vị cảnh sát đeo kính nhanh chóng đi tới:
“Chúng tôi điều tra tất cả các camera theo dõi gần đây – đây là bản đồ quỹ đạo đến hiện trường gây án của hắn, ngoài ra ngày hôm qua cũng có quay được, còn sớm hơn nữa thì đang được sàng lọc.”
Lương Cẩm Tú không nhìn thấy mặt trước như thế nào.
Nhưng mặt trước hấp dẫn hơn nhiều.
Hai con mắt đen lúng lính của Bichon long lanh phản chiếu ánh sáng, nó nức nở đáng thương:
“Đến đây sờ con đi, bé chó nhỏ dễ thương thế này cơ mà.”
Nếu hắn muốn chạm vào nó thì sẽ lập tức lấy con dao trên cổ mẹ ra.
Đáng tiếc đừng nói là một con chó, cho dù có là tình nhân trong mộng đứng trước mặt tên cướp cởi sạch quần áo thì giờ phút này hắn cũng không có hứng thú.
Hắn đã cực kì tuyệt vọng rồi.
Chủ nhân của Bichon cảm nhận được con dao trên cổ đang run rẩy, thấy Bichon vẫy đuôi định đi tới, xua đuổi như nào cũng không đi, chỉ có thể cầu xin nói:
“Tôi phối hợp với anh, xin anh đừng làm tổn thương nó có được không?”
Kẻ bắt cóc không trả lời, đá Bichon ra nhưng nó tránh được, sau đó hung tợn mắng: “Cút!”
Chó Bichon cảm thấy cực kì uỷ khuất, từng bước lùi lại.
Ngày thường chỉ cần làm ra bộ dáng đáng yêu này là con người đã chịu đầu hàng và vuốt ve nó rồi, tại sao hôm nay lại không có hiệu lực?
Lương Cẩm Tú đè thấp giọng nghiêm túc nói: “Tôi phải xin lỗi cậu, cậu là một con chó dũng cảm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bichon nức nở: “Tôi chỉ muốn cứu mẹ, phải làm sao mới cứu được mẹ đây?”
Lương Cẩm Tú nhìn xung quanh: “Cậu ngoan ngoãn chờ một chút.”
Lúc này trong ngân hàng chỉ có nhân viên ở quầy bên trong là an toàn, bên ngoài thì có bác bảo vệ, một cô lao công và một người đàn ông rất gầy.
Giá trị vũ lực không thành vấn đề.
Cái khó chính là vũ khí đang ở trong tay kẻ bắt cóc. Chỉ cần không cẩn thận một tí là tính mạng của chủ nhân Bichon sẽ gặp nguy hiểm.
Cướp ngân hàng là vụ án hình sự lớn trên cả nước.
Cảnh sát ở đồn công an gần đó đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường và giăng dây rào lại. Không lâu sau, tổ trọng án đã tới.
Người phụ trách tên là Dương Viễn Phong, là một người rất đẹp trai nhưng sắc mặt lại quá lạnh, anh ta vừa xuống xe, nhiệt độ dường như đã giảm xuống vài độ.
Vị cảnh sát đầu tiên kia vội vàng tiến lên báo cáo tình huống đã xảy ra, anh ta cực kì áy náy, luôn cảm thấy đây là lỗi của mình, làm cho cửa cuốn đóng chặt, ngay cả xạ thủ bắn tỉa cũng không bắn được.
“Người anh em, không phải lỗi của anh, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy.”
Dương Viễn Phong dùng sức vỗ vỗ bả vai nam cảnh sát, nheo mắt nhìn quanh.
“Đã tra ra thân phận của tên cướp chưa?”
Một vị cảnh sát đeo kính nhanh chóng đi tới:
“Chúng tôi điều tra tất cả các camera theo dõi gần đây – đây là bản đồ quỹ đạo đến hiện trường gây án của hắn, ngoài ra ngày hôm qua cũng có quay được, còn sớm hơn nữa thì đang được sàng lọc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro