[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 48
2024-10-03 08:12:40
----
“Tên cướp rất cẩn thận, ngay cả vào ban đêm hắn cũng đeo khẩu trang, vì vậy, khuôn mặt chính diện của hắn không quay lại được, nhưng dựa vào tư thế đi lại của hắn thì đây có thể là kẻ giết người - Vương Ngọc Tường đang bị truy nã.”
Cảnh sát mang mắt kính nói một hơi dài như súng máy đột nhiên hơi dừng lại trong chốc lát:
“Đã liên lạc được năm người thân, bạn bè quen thuộc của Vương Ngọc Tường, có bốn người trong số họ nói hắn trông giống anh ta, người còn lại nói không xác định được.”
“Vất vả cho anh rồi.”
Dương Viễn Phong nhanh chóng gật đầu.
"Khó trách hắn phải đi cướp ngân hàng. Hầu như tất cả tội phạm đều rất ghét thanh toán điện tử gắn liền với thông tin cá nhân.
Không thể mua được bất cứ thứ gì, cũng không thể kêu xe để đi được.”
Dương Viễn Phong trầm ngâm một lát rồi đi tới chiếc xe làm trạm chỉ huy tạm thời.
Camera giám sát đã được kết nối từ lâu.
Anh nhìn một lát, thở dài: “Không có nổi một người có thể chiến đấu.”
Cô gái ngừng nói, ôm một con chó trắng nhỏ núp trong góc, run lẩy bẩy.
Người thanh niên duy nhất cũng không tốt hơn chút nào, hai tay ôm đầu trông rất giống chim cút.
Cũng chỉ có cô lao công và nhân viên bảo vệ là bình tĩnh hơn một chút.
Cảnh sát và đặc công vẫn có sự khác biệt nhau rất lớn, đối với vụ án cướp bóc như này, người trước là hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Giám đốc khu vực lo lắng đến toát mồ hôi hột, khu vực của anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, thật vất vả chờ được nhân viên chuyên nghiệp tới lại không nghĩ rằng sẽ nghe được câu nói như vậy, sửng sốt hỏi: “Đội trưởng Dương, anh nói như vậy là có ý gì?”
Dương Nguyên Phonh thản nhiên nói: “Cố gắng giải quyết trong nội bộ.”
”Nhưng…” Giám đốc khu vực đầy nghi ngờ, ví dụ như người bình thường làm sao có dũng khí như vậy, hoặc là lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ. Lời nói tới miệng thì lại nhớ tới: “Chúng ta không đàm phán sao?”
Dương Viễn Phong liếc anh ta một cái:
“Anh cảm thấy đàm phán có tác dụng sao?”
Giám đốc khu vực á khẩu không trả lời được, anh ý thức được suy nghĩ của mình còn quá đơn giản.
Nếu như chỉ là cướp bóc bình thường, tội của anh ta sẽ được giảm nhẹ nếu chủ động ra đầu thú. Tuy nhiên bên trong là một tội phạm giết người, lưng hắn đeo hai mạng người, mặc kệ kết cục ngày hôm nay có ra sao đều không thoát khỏi hai chữ tử hình, đến cả khả năng kết án chung thân cũng không có.
Đàm phán là vô ích.
Anh ta vừa nhận ra điểm này thì chợt nghe Dương Viễn Phong nói:
“Đưa loa cho tôi, tôi đi nói chuyện với hắn.”
“Tên cướp rất cẩn thận, ngay cả vào ban đêm hắn cũng đeo khẩu trang, vì vậy, khuôn mặt chính diện của hắn không quay lại được, nhưng dựa vào tư thế đi lại của hắn thì đây có thể là kẻ giết người - Vương Ngọc Tường đang bị truy nã.”
Cảnh sát mang mắt kính nói một hơi dài như súng máy đột nhiên hơi dừng lại trong chốc lát:
“Đã liên lạc được năm người thân, bạn bè quen thuộc của Vương Ngọc Tường, có bốn người trong số họ nói hắn trông giống anh ta, người còn lại nói không xác định được.”
“Vất vả cho anh rồi.”
Dương Viễn Phong nhanh chóng gật đầu.
"Khó trách hắn phải đi cướp ngân hàng. Hầu như tất cả tội phạm đều rất ghét thanh toán điện tử gắn liền với thông tin cá nhân.
Không thể mua được bất cứ thứ gì, cũng không thể kêu xe để đi được.”
Dương Viễn Phong trầm ngâm một lát rồi đi tới chiếc xe làm trạm chỉ huy tạm thời.
Camera giám sát đã được kết nối từ lâu.
Anh nhìn một lát, thở dài: “Không có nổi một người có thể chiến đấu.”
Cô gái ngừng nói, ôm một con chó trắng nhỏ núp trong góc, run lẩy bẩy.
Người thanh niên duy nhất cũng không tốt hơn chút nào, hai tay ôm đầu trông rất giống chim cút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng chỉ có cô lao công và nhân viên bảo vệ là bình tĩnh hơn một chút.
Cảnh sát và đặc công vẫn có sự khác biệt nhau rất lớn, đối với vụ án cướp bóc như này, người trước là hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Giám đốc khu vực lo lắng đến toát mồ hôi hột, khu vực của anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, thật vất vả chờ được nhân viên chuyên nghiệp tới lại không nghĩ rằng sẽ nghe được câu nói như vậy, sửng sốt hỏi: “Đội trưởng Dương, anh nói như vậy là có ý gì?”
Dương Nguyên Phonh thản nhiên nói: “Cố gắng giải quyết trong nội bộ.”
”Nhưng…” Giám đốc khu vực đầy nghi ngờ, ví dụ như người bình thường làm sao có dũng khí như vậy, hoặc là lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ. Lời nói tới miệng thì lại nhớ tới: “Chúng ta không đàm phán sao?”
Dương Viễn Phong liếc anh ta một cái:
“Anh cảm thấy đàm phán có tác dụng sao?”
Giám đốc khu vực á khẩu không trả lời được, anh ý thức được suy nghĩ của mình còn quá đơn giản.
Nếu như chỉ là cướp bóc bình thường, tội của anh ta sẽ được giảm nhẹ nếu chủ động ra đầu thú. Tuy nhiên bên trong là một tội phạm giết người, lưng hắn đeo hai mạng người, mặc kệ kết cục ngày hôm nay có ra sao đều không thoát khỏi hai chữ tử hình, đến cả khả năng kết án chung thân cũng không có.
Đàm phán là vô ích.
Anh ta vừa nhận ra điểm này thì chợt nghe Dương Viễn Phong nói:
“Đưa loa cho tôi, tôi đi nói chuyện với hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro