[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 49
2024-10-03 08:12:40
----
Trong ngân hàng, cửa cuốn đóng lại càng làm cho người ta ngột ngạt đến mức không có chỗ trốn, thứ mà mấy cây quạt lớn thổi tới không phải là gió mà là sóng nhiệt.
Ai cũng đổ mồ hôi rất nhiều.
Vừa nóng, vừa sợ.
Con dao trong tay tên cướp Vương Ngọc Tường chậm rãi rơi xuống khỏi cổ của chủ nhân Bichon, nhưng hắn vẫn nâng cánh tay.
Dù mệt mỏi nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy người, không buông ra một xíu nào.
Đây là cọng rơm duy nhất của hắn.
Lúc này thanh âm từ loa phát ra: “Vương Ngọc Tường, tôi biết là cậu, tôi là Dương Viễn Phong của đại đội trinh sát hình sự.”
Vương Ngọc Tường lại gặp xui xẻo, hắn sợ đến mức trốn sau lưng chủ nhân Bichon, dùng cô làm lá chắn cho hắn, đồng thời lại kề dao sát cổ cô.
Hắn vẫn bị nhận ra dù đã trốn lâu như vậy.
Dương Viễn Phong:
“Người anh em, cậu đi ra phía cửa một chút đi, nói chuyện như vậy không có nghe được, chúng ta tâm sự một lát – cậu yên tâm, trong tay cậu có con tin, lại có cửa chắn, chúng tôi có muốn nổ súng cũng không được.”
Hắn dám giết người thì tất nhiên cũng là một người tàn nhẫn.
Vương Ngọc Tường kéo chủ nhân Bichon đi tới cửa, hung tợn hô to: “Mày muốn nói chuyện gì?”
Dương Viễn Phong ngữ khí ôn hòa, giống như cây đèn thần của Aladdin có thể đáp ứng mọi mong muốn của hắn:
“Anh muốn nói cái gì thì chúng ta nói cái đó. Tôi biết một chút về thế chấp, cho vay mua ô tô, giáo dục trẻ em, tin đồn ở giới giải trí,…”
Nhìn thì có vẻ vô nghĩa, nhưng bầu không khí dường như đã thay đổi một chút.
Bất cứ ai đều muốn được sống.
Mà một người còn sống, thì người đó giống như là một ngôi nhà, một đứa trẻ, một gia đình.
Thanh âm của Vương Ngọc Tường khàn khàn: “Tao muốn sống, những thứ khác không quan trọng.”
Dương Viễn Phong thở dài: “Tôi đáp ứng anh, anh tin tôi không? Là hai mạng người đó, Vương Ngọc Tường, đó là người phụ nữ đã mạo hiểm tính mạng để sinh con cho anh đó.”
Vương Ngọc Tường tức giận đỏ bừng mặt:
“Đừng có nhắc tới con khốn đó với tao. Con khốn đó đã cắm sừng tao, nếu tao không giết nó thì tao không phải là đàn ông.”
“Anh đối xử tốt với người ta thì người ta sẽ ngoại tình sao?”
Dương Viễn Phong cười lạnh.
“Vậy mẹ của cô ấy thì sao, bà ấy thường xuyên làm sủi cảo cho anh ăn, coi anh như nửa con trai của bà ấy.”
Thật ra nguyên nhân của mọi chuyện đã sớm được công khai.
Nói những lời này chẳng qua là hy vọng nó sẽ gợi lên cái lương tâm của Vương Ngọc Tường, dù không biết hắn ta có còn lương tâm hay không.
Dương Viễn Phong trịnh trọng nói: “Hôm nay anh đã khó thoát khỏi tình cảnh này, đừng nói tới cảnh sát đang ở bên ngoài, cho dù tôi thả anh đi, hành tung của anh đã bị bại lộ, anh có thể chạy đi đâu được?”
Trong ngân hàng, cửa cuốn đóng lại càng làm cho người ta ngột ngạt đến mức không có chỗ trốn, thứ mà mấy cây quạt lớn thổi tới không phải là gió mà là sóng nhiệt.
Ai cũng đổ mồ hôi rất nhiều.
Vừa nóng, vừa sợ.
Con dao trong tay tên cướp Vương Ngọc Tường chậm rãi rơi xuống khỏi cổ của chủ nhân Bichon, nhưng hắn vẫn nâng cánh tay.
Dù mệt mỏi nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy người, không buông ra một xíu nào.
Đây là cọng rơm duy nhất của hắn.
Lúc này thanh âm từ loa phát ra: “Vương Ngọc Tường, tôi biết là cậu, tôi là Dương Viễn Phong của đại đội trinh sát hình sự.”
Vương Ngọc Tường lại gặp xui xẻo, hắn sợ đến mức trốn sau lưng chủ nhân Bichon, dùng cô làm lá chắn cho hắn, đồng thời lại kề dao sát cổ cô.
Hắn vẫn bị nhận ra dù đã trốn lâu như vậy.
Dương Viễn Phong:
“Người anh em, cậu đi ra phía cửa một chút đi, nói chuyện như vậy không có nghe được, chúng ta tâm sự một lát – cậu yên tâm, trong tay cậu có con tin, lại có cửa chắn, chúng tôi có muốn nổ súng cũng không được.”
Hắn dám giết người thì tất nhiên cũng là một người tàn nhẫn.
Vương Ngọc Tường kéo chủ nhân Bichon đi tới cửa, hung tợn hô to: “Mày muốn nói chuyện gì?”
Dương Viễn Phong ngữ khí ôn hòa, giống như cây đèn thần của Aladdin có thể đáp ứng mọi mong muốn của hắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh muốn nói cái gì thì chúng ta nói cái đó. Tôi biết một chút về thế chấp, cho vay mua ô tô, giáo dục trẻ em, tin đồn ở giới giải trí,…”
Nhìn thì có vẻ vô nghĩa, nhưng bầu không khí dường như đã thay đổi một chút.
Bất cứ ai đều muốn được sống.
Mà một người còn sống, thì người đó giống như là một ngôi nhà, một đứa trẻ, một gia đình.
Thanh âm của Vương Ngọc Tường khàn khàn: “Tao muốn sống, những thứ khác không quan trọng.”
Dương Viễn Phong thở dài: “Tôi đáp ứng anh, anh tin tôi không? Là hai mạng người đó, Vương Ngọc Tường, đó là người phụ nữ đã mạo hiểm tính mạng để sinh con cho anh đó.”
Vương Ngọc Tường tức giận đỏ bừng mặt:
“Đừng có nhắc tới con khốn đó với tao. Con khốn đó đã cắm sừng tao, nếu tao không giết nó thì tao không phải là đàn ông.”
“Anh đối xử tốt với người ta thì người ta sẽ ngoại tình sao?”
Dương Viễn Phong cười lạnh.
“Vậy mẹ của cô ấy thì sao, bà ấy thường xuyên làm sủi cảo cho anh ăn, coi anh như nửa con trai của bà ấy.”
Thật ra nguyên nhân của mọi chuyện đã sớm được công khai.
Nói những lời này chẳng qua là hy vọng nó sẽ gợi lên cái lương tâm của Vương Ngọc Tường, dù không biết hắn ta có còn lương tâm hay không.
Dương Viễn Phong trịnh trọng nói: “Hôm nay anh đã khó thoát khỏi tình cảnh này, đừng nói tới cảnh sát đang ở bên ngoài, cho dù tôi thả anh đi, hành tung của anh đã bị bại lộ, anh có thể chạy đi đâu được?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro