[Làm Giàu] Huyện Lệnh Giả Mạo Bị Ép Lên Ngôi
Trùng Hợp Ghê, Ta Cũng Có Quan Hệ 1
Hồng Diệp Tự Hỏa
2024-07-02 13:19:52
Bầu trời âm u, mây đen dày đặc che kín ánh mặt trời, không một tia sáng nào lọt qua, gió lạnh thổi đến vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, thấu tận xương tủy.
Trần Vân Châu đút hai tay vào trong tay áo, thở ra một hơi trắng xóa, hỏi Lưu Xuân đang đánh xe phía trước: "Lưu thúc, nhìn thời tiết này chắc là sắp mưa rồi, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Lư Dương?"
Lưu Xuân nắm chặt dây cương, nheo mắt nhìn về phía xa, khẳng định chắc nịch: "Nhanh thôi, nhanh thôi, hôm nay nhất định sẽ đến."
Hôm qua lão cũng nói như vậy.
Nhưng giờ đã đi được hơn nửa đường, cho dù nghi ngờ Lưu Xuân không đáng tin cậy, Trần Vân Châu cũng chỉ đành tạm chấp nhận, bởi vì trong túi hắn chỉ còn vài đồng bạc lẻ, hơn nữa hắn là người xuyên không nên không có ký ức của nguyên chủ.
Năm ngày trước, Trần Vân Châu với tư cách là cán bộ xóa đói giảm nghèo xuất sắc đang trên đường về thành phố nhận khen thưởng, vừa ngủ gật một lúc, khi mở mắt ra thì đã đến triều đại xa lạ và lạc hậu này, một mình nằm trong phòng trọ của khách điếm, không người thân thích, may mà trong hành lý còn chút bạc lẻ và vài phong thư cùng một tờ công văn, mới không khiến hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Thông qua mấy phong thư và công văn, cáo trạng kia, Trần Vân Châu đại khái cũng biết được thân phận của thân thể này.
Nguyên chủ cũng tên là Trần Vân Châu, năm nay mười tám tuổi, năm ngoái thi đậu Trạng Nguyên, hơn nữa còn là Tam Nguyên cập đệ, thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đứng đầu, được hoàng đế coi trọng vô cùng, được sắp xếp vào Hàn Lâm viện làm biên tu, tiền đồ vô lượng.
Thượng thư Lại bộ rất coi trọng nguyên chủ, gả nữ nhi cho hắn, chỉ chờ sang xuân hoa nở là thành hôn.
Vốn là một cuộc đời mở màn thuận lợi, nhưng năm ngoái, Thương giám Tượng Châu Chu Ôn Thời tạo phản.
Sau khi bình định phản loạn, hoàng đế chờ thời gian để trả thù, Hồng Lư tự khanh Chu Ôn Thanh, vì tên chỉ khác với thủ lĩnh phản tặc Chu Ôn Thời một chữ mà đã bị gán cho tội danh đồng đảng của phản tặc, bị bắt giam và tịch thu gia sản.
Nguyên chủ dâng sớ cầu xin cho Chu Ôn Thanh khiến hoàng đế nổi giận, đày hắn đến huyện Lư Dương, một nơi hẻo lánh ở phía Nam, Thượng thư Lại bộ cũng hủy hôn.
Không biết có phải vì nguyên chủ chịu không nổi những đả kích liên tiếp này hay không mà đã chết, cuối cùng cho Trần Vân Châu được hời.
Trần Vân Châu đút hai tay vào trong tay áo, thở ra một hơi trắng xóa, hỏi Lưu Xuân đang đánh xe phía trước: "Lưu thúc, nhìn thời tiết này chắc là sắp mưa rồi, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Lư Dương?"
Lưu Xuân nắm chặt dây cương, nheo mắt nhìn về phía xa, khẳng định chắc nịch: "Nhanh thôi, nhanh thôi, hôm nay nhất định sẽ đến."
Hôm qua lão cũng nói như vậy.
Nhưng giờ đã đi được hơn nửa đường, cho dù nghi ngờ Lưu Xuân không đáng tin cậy, Trần Vân Châu cũng chỉ đành tạm chấp nhận, bởi vì trong túi hắn chỉ còn vài đồng bạc lẻ, hơn nữa hắn là người xuyên không nên không có ký ức của nguyên chủ.
Năm ngày trước, Trần Vân Châu với tư cách là cán bộ xóa đói giảm nghèo xuất sắc đang trên đường về thành phố nhận khen thưởng, vừa ngủ gật một lúc, khi mở mắt ra thì đã đến triều đại xa lạ và lạc hậu này, một mình nằm trong phòng trọ của khách điếm, không người thân thích, may mà trong hành lý còn chút bạc lẻ và vài phong thư cùng một tờ công văn, mới không khiến hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Thông qua mấy phong thư và công văn, cáo trạng kia, Trần Vân Châu đại khái cũng biết được thân phận của thân thể này.
Nguyên chủ cũng tên là Trần Vân Châu, năm nay mười tám tuổi, năm ngoái thi đậu Trạng Nguyên, hơn nữa còn là Tam Nguyên cập đệ, thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đứng đầu, được hoàng đế coi trọng vô cùng, được sắp xếp vào Hàn Lâm viện làm biên tu, tiền đồ vô lượng.
Thượng thư Lại bộ rất coi trọng nguyên chủ, gả nữ nhi cho hắn, chỉ chờ sang xuân hoa nở là thành hôn.
Vốn là một cuộc đời mở màn thuận lợi, nhưng năm ngoái, Thương giám Tượng Châu Chu Ôn Thời tạo phản.
Sau khi bình định phản loạn, hoàng đế chờ thời gian để trả thù, Hồng Lư tự khanh Chu Ôn Thanh, vì tên chỉ khác với thủ lĩnh phản tặc Chu Ôn Thời một chữ mà đã bị gán cho tội danh đồng đảng của phản tặc, bị bắt giam và tịch thu gia sản.
Nguyên chủ dâng sớ cầu xin cho Chu Ôn Thanh khiến hoàng đế nổi giận, đày hắn đến huyện Lư Dương, một nơi hẻo lánh ở phía Nam, Thượng thư Lại bộ cũng hủy hôn.
Không biết có phải vì nguyên chủ chịu không nổi những đả kích liên tiếp này hay không mà đã chết, cuối cùng cho Trần Vân Châu được hời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro