[Làm Giàu] Huyện Lệnh Giả Mạo Bị Ép Lên Ngôi
Trùng Hợp Ghê, Ta Cũng Có Quan Hệ 3
Hồng Diệp Tự Hỏa
2024-07-02 13:19:52
Chờ bà lão ngồi vững, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh, Lưu Xuân hỏi: "Bà lão, từ đây đến huyện thành Lư Dương còn bao xa?"
Bà lão vỗ ngực nói: "Ngươi hỏi đúng người rồi, từ thôn chúng ta đến huyện thành, đi bộ khoảng nửa canh giờ."
Nói xong, bà lão thấy rõ ràng Trần Vân Châu là chủ tử nên nói: "Tiểu tử, lần đầu tiên đến Lư Dương hả, đi thăm người thân hay là buôn bán?"
Nghe nói còn nửa canh giờ nữa là đến nơi, tâm trạng Trần Vân Châu thả lỏng, thuận miệng nói đùa: "Đi xem có đường mưu sinh nào không."
"Tìm việc làm à?" Nụ cười trên mặt bà lão nhạt đi: "Tiểu tử trắng trẻo sạch sẽ, đẹp trai như vậy, nhất định có thể tìm được công việc tốt."
Trần Vân Châu sờ mũi, sao hắn lại cảm thấy câu này có chút kỳ quái, đẹp trai thì có thể tìm được việc làm? Hắn cũng đâu phải đi bán thân.
Thôi, so đo với một bà lão làm gì, Trần Vân Châu nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, đến huyện nha phải làm thế nào để không lộ tẩy. Nói nghiêm túc, thật ra hắn là kẻ giả mạo, đối với quy củ của quan trường cổ đại cái gì cũng không hiểu, nếu như bị người ta vạch trần thì phiền phức lắm.
Cả đường đi không nói chuyện, xe ngựa đi được khoảng một khắc, bà lão đột nhiên chỉ vào mấy căn nhà ở ven đường phía trước và nói: "Chỗ đó, nhà lão thân là căn nhà gần đường nhất, làm phiền các ngươi rồi."
Lưu Xuân dừng xe ngựa bên đường.
Bà lão lập tức gào to: "Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng, nương về rồi, mau ra dìu nương."
Lời vừa dứt, từ căn nhà lớn nhất có ba nam nhân cao to lực lưỡng xông ra, phía sau còn có một ông lão lưng còng.
Mấy người hùng hổ xông đến bên xe ngựa, bao vây xe ngựa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Vân Châu luôn cảm thấy có điều bất thường.
Giây tiếp theo, dự cảm chẳng lành của hắn đã ứng nghiệm.
Đại Tráng bước lên vén ống quần bà lão lên, chỉ vào vết bầm tím to bằng miệng bát trên bắp chân, hung dữ chất vấn: "Xe ngựa của các ngươi đụng trúng mẫu thân ta, định tính sao?"
"Oan uổng quá, huynh đệ, chân bà lão bị trật, chúng ta tốt bụng đưa bà ấy về, không liên quan đến chúng ta." Lưu Xuân sững sờ, vội vàng giải thích, lại sợ hắn ta không tin nên quay đầu nhìn bà lão: "Bà lão, bà mau giải thích đi."
Bà lão nói: "Đại Tráng, không phải bọn họ cố ý đâu."
Lưu Xuân tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Bà... sao bà có thể vu oan giá họa cho người khác như vậy? Chúng ta tốt bụng đưa bà một đoạn, bà không cảm thấy áy náy sao?"
Bà lão vỗ ngực nói: "Ngươi hỏi đúng người rồi, từ thôn chúng ta đến huyện thành, đi bộ khoảng nửa canh giờ."
Nói xong, bà lão thấy rõ ràng Trần Vân Châu là chủ tử nên nói: "Tiểu tử, lần đầu tiên đến Lư Dương hả, đi thăm người thân hay là buôn bán?"
Nghe nói còn nửa canh giờ nữa là đến nơi, tâm trạng Trần Vân Châu thả lỏng, thuận miệng nói đùa: "Đi xem có đường mưu sinh nào không."
"Tìm việc làm à?" Nụ cười trên mặt bà lão nhạt đi: "Tiểu tử trắng trẻo sạch sẽ, đẹp trai như vậy, nhất định có thể tìm được công việc tốt."
Trần Vân Châu sờ mũi, sao hắn lại cảm thấy câu này có chút kỳ quái, đẹp trai thì có thể tìm được việc làm? Hắn cũng đâu phải đi bán thân.
Thôi, so đo với một bà lão làm gì, Trần Vân Châu nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, đến huyện nha phải làm thế nào để không lộ tẩy. Nói nghiêm túc, thật ra hắn là kẻ giả mạo, đối với quy củ của quan trường cổ đại cái gì cũng không hiểu, nếu như bị người ta vạch trần thì phiền phức lắm.
Cả đường đi không nói chuyện, xe ngựa đi được khoảng một khắc, bà lão đột nhiên chỉ vào mấy căn nhà ở ven đường phía trước và nói: "Chỗ đó, nhà lão thân là căn nhà gần đường nhất, làm phiền các ngươi rồi."
Lưu Xuân dừng xe ngựa bên đường.
Bà lão lập tức gào to: "Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng, nương về rồi, mau ra dìu nương."
Lời vừa dứt, từ căn nhà lớn nhất có ba nam nhân cao to lực lưỡng xông ra, phía sau còn có một ông lão lưng còng.
Mấy người hùng hổ xông đến bên xe ngựa, bao vây xe ngựa.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Vân Châu luôn cảm thấy có điều bất thường.
Giây tiếp theo, dự cảm chẳng lành của hắn đã ứng nghiệm.
Đại Tráng bước lên vén ống quần bà lão lên, chỉ vào vết bầm tím to bằng miệng bát trên bắp chân, hung dữ chất vấn: "Xe ngựa của các ngươi đụng trúng mẫu thân ta, định tính sao?"
"Oan uổng quá, huynh đệ, chân bà lão bị trật, chúng ta tốt bụng đưa bà ấy về, không liên quan đến chúng ta." Lưu Xuân sững sờ, vội vàng giải thích, lại sợ hắn ta không tin nên quay đầu nhìn bà lão: "Bà lão, bà mau giải thích đi."
Bà lão nói: "Đại Tráng, không phải bọn họ cố ý đâu."
Lưu Xuân tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Bà... sao bà có thể vu oan giá họa cho người khác như vậy? Chúng ta tốt bụng đưa bà một đoạn, bà không cảm thấy áy náy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro