Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Tính Kế Với Nàn...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Lạc Hi đưa mắt, ánh mắt mang ý tứ sâu xa nhìn vị tiểu thiếu gia này, nàng hiểu rõ đối phương là sợ thôn dân để ý đến lợn rừng của nàng nên giúp nàng giải quyết phiền phức đây này.
Người thì có hơi ngu ngốc nhưng không xấu tính.
Đuổi đi xong đoàn người Tần Học và Thiết thợ săn, Lạc Hi đứng dậy hứng thú nhìn về phía dưới vách núi.
Khoảng chừng hai ba mươi mét ở dưới vách núi có một chỗ đang nhô lên, lờ mờ có một góc gì đó màu đỏ lộ ra.
Lạc Hi xem lại thiết bị đầu cuối chút và cuối cùng cũng xác định được thứ kia, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười rực rỡ: “Phát tài rồi.”
Để đề phòng, Lạc Hi lấy ra từ trong không gian một sợi dây thừng quấn quanh thân cây rồi siết chặt quanh eo mình.
Nàng theo một góc khe đá màu đỏ chìa ra để leo xuống.
Giữa các vách đá, một loại nấm linh chi màu đỏ sậm hình chiếc ô lặng lẽ sinh trưởng giữa các tảng đá, to bằng chiếc chậu rửa mặt.
Lạc Hi vô cùng cẩn thận hái nó lên giữ ở trong tay ước lượng, hơn hai mươi cân và mọc tầm khoảng trên dưới trăm năm rồi.
Nàng rất vui vẻ, trở tay đặt nấm vào trong không gian giữ tươi.
Tuy nhiên ngay khi Lạc Hi đang đi ngắt mấy cụm nấm linh chi nhỏ xung quanh thì có chuyện khác xảy đến…
Một con rắn nhỏ màu đỏ to bằng ngón tay cái giống hệt màu với nấm linh chi đang phóng tới như một mũi tên, cái miệng nhỏ dù không lớn nhưng răng độc của nó vô cùng bén nhọn.
Nó một đường thẳng tắp hướng tới Lạc Hi.
May mà Lạc Hi đã chuẩn bị trước từ sớm, một tay nắm chặt lấy dây thừng còn một tay khác thì vươn tới nắm trúng ngay chỗ bảy tấc của con rắn nhỏ màu đỏ nhanh như tia chớp rồi nàng dùng sức bóp…
Con rắn nhỏ không có sức để phản kháng nên trong nháy mắt đã chia thành hai đoạn.
Chuyện bất ngờ này xảy ra khiến tiếp đó Lạc Hi càng cẩn thận hơn nữa.
“…”
Mặt trời ban chiều dẫn ngả về Tây, ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu khắp cả thôn trang yên tĩnh.
Khói bếp từng nhà cứ lượn lờ, thôn dân đã lao động cả ngày với đồng ruộng vác cuốc lên, tốp năm tốp ba cùng đi về nhà.
“Có nghe nói gì chưa, cái tên tai họa ở trong nhà ông Lạc hôm nay dẫm phải vận cứt chó* nên đánh bại được lợn rừng ở trên núi.”
*Vô tình gặp được chuyện tốt
“Sao mà không nghe cho được chứ, ông lão Lạc đã về nhà từ sáng sớm kìa, cả nhà đều đang chờ được ăn thịt đó.”
Lời nói thoáng qua này vừa hay lại được Lạc Hi nghe được.
Người thì có hơi ngu ngốc nhưng không xấu tính.
Đuổi đi xong đoàn người Tần Học và Thiết thợ săn, Lạc Hi đứng dậy hứng thú nhìn về phía dưới vách núi.
Khoảng chừng hai ba mươi mét ở dưới vách núi có một chỗ đang nhô lên, lờ mờ có một góc gì đó màu đỏ lộ ra.
Lạc Hi xem lại thiết bị đầu cuối chút và cuối cùng cũng xác định được thứ kia, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười rực rỡ: “Phát tài rồi.”
Để đề phòng, Lạc Hi lấy ra từ trong không gian một sợi dây thừng quấn quanh thân cây rồi siết chặt quanh eo mình.
Nàng theo một góc khe đá màu đỏ chìa ra để leo xuống.
Giữa các vách đá, một loại nấm linh chi màu đỏ sậm hình chiếc ô lặng lẽ sinh trưởng giữa các tảng đá, to bằng chiếc chậu rửa mặt.
Lạc Hi vô cùng cẩn thận hái nó lên giữ ở trong tay ước lượng, hơn hai mươi cân và mọc tầm khoảng trên dưới trăm năm rồi.
Nàng rất vui vẻ, trở tay đặt nấm vào trong không gian giữ tươi.
Tuy nhiên ngay khi Lạc Hi đang đi ngắt mấy cụm nấm linh chi nhỏ xung quanh thì có chuyện khác xảy đến…
Một con rắn nhỏ màu đỏ to bằng ngón tay cái giống hệt màu với nấm linh chi đang phóng tới như một mũi tên, cái miệng nhỏ dù không lớn nhưng răng độc của nó vô cùng bén nhọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó một đường thẳng tắp hướng tới Lạc Hi.
May mà Lạc Hi đã chuẩn bị trước từ sớm, một tay nắm chặt lấy dây thừng còn một tay khác thì vươn tới nắm trúng ngay chỗ bảy tấc của con rắn nhỏ màu đỏ nhanh như tia chớp rồi nàng dùng sức bóp…
Con rắn nhỏ không có sức để phản kháng nên trong nháy mắt đã chia thành hai đoạn.
Chuyện bất ngờ này xảy ra khiến tiếp đó Lạc Hi càng cẩn thận hơn nữa.
“…”
Mặt trời ban chiều dẫn ngả về Tây, ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu khắp cả thôn trang yên tĩnh.
Khói bếp từng nhà cứ lượn lờ, thôn dân đã lao động cả ngày với đồng ruộng vác cuốc lên, tốp năm tốp ba cùng đi về nhà.
“Có nghe nói gì chưa, cái tên tai họa ở trong nhà ông Lạc hôm nay dẫm phải vận cứt chó* nên đánh bại được lợn rừng ở trên núi.”
*Vô tình gặp được chuyện tốt
“Sao mà không nghe cho được chứ, ông lão Lạc đã về nhà từ sáng sớm kìa, cả nhà đều đang chờ được ăn thịt đó.”
Lời nói thoáng qua này vừa hay lại được Lạc Hi nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro